Bọn chúng thoát tội dễ dàng như vậy là nhờ một trong số bọn chúng là con trai cưng của bộ trưởng, vì vậy cha anh ta đã đút lót cho phiên tòa để chị của anh thua kiện.
Kể từ ngày hôm đó, cuộc đời chị ấy đổ bể, bị người xung quanh gièm pha đủ điều.
Chị ấy đã quyết định hiến tế linh hồn của bản thân để tạo ra dị vật biến dạng, chuyên kí sinh trên cơ thể con người.
Kết quả bọn côn đồ làm nhục Viễn Nhị chết không toàn thay.
Trả được mối thù nhưng cái giá mà Viễn Nhị phải trả đó là mạng sống của cả gia tộc cô ấy.
"Chị à, tại sao chị có thể hồ đồ như thế! Vì mấy thằng cặn bã đó mà bán đứng cả gia tộc mình sao?" Hàn Sở Trạch tức giận gặng hỏi người chị đã hóa ma trước mặt mình.
Viễn Nhị nhìn những cái xác đã bị dị vật ăn mòn mà cười một cách điên dại.
Cô ta cầm một con dao đi đến trước mặt Hàn Sở Trạch mà nói rằng:
"Nhận lấy nó và giết em trai, ba mẹ và cả chị đi em! Như vậy em mới bị dị vật xâm nhập."
Sở dĩ Hàn Sở Trạch không bị dị vật ăn mòn là vì từ nhỏ vận mệnh của anh đã gắn liền với tử thần, người kế thừa tiếp theo của địa phủ.
Nhưng chỉ cần anh chính tay giết chết người thân của mình trước tuổi 20 thì anh sẽ bị tước bỏ vận mệnh đó.
Anh dứt khoát ném con dao xuống đất, hét lớn vào mặt người chị của mình:
"Không bao giờ, em sẽ không để chị lợi dụng em giết người đâu! Chị mau biến mọi người trở lại bình thường đi!"
Viễn Nhị nghiêng đầu nhìn cậu em trai chỉ còn vài tiếng nữa là tròn 20 tuổi mà cười khúc khích giống như một đưa trẻ vậy, "Có phải em chưa biết về vận mệnh tử thần của mình đâu nhỉ?"
Nghe câu nói này của cô mà Hàn Sở Trạch đứng hình mất vài giây, "Chị đang nói cái quái gì vậy?"
Chỉ thấy Viễn Nhị đặt bàn tay đẫm máu của mình lên trán của Hàn Sở Trạch.
Đầu óc anh bắt đầu quay cuồng, hiện lên hình ảnh tử thần của anh trong tương lai.
Khuôn mặt sắc lạnh với cây lưỡi hái lớn trong tay, chém chết chị gái, em trai cả cha và mẹ anh.
Cảnh tượng đẫm máu làm cho anh sợ hãi đẩy người chị điên khùng của mình tránh ra.
Anh lắp bắp hỏi Viễn Nhị:
"Đó...!là cái gì? Em không thể nào trở thành kẻ sát nhân như thế được."
Viễn Nhị nghe câu nói ngây thơ của đứa em trai mà không kìm được cười lớn lên, cười vào bản mặt luôn tỏ vẻ vô tội của Hàn Sở Trạch.
Tiếng cười nghe mà rợn hết cả tóc gáy, làm cậu sợ tái xanh hết cả mặt.
"Nếu em đã không chủ động ra tay, vậy chị chỉ có thể ra tay trước thôi!"
Chỉ thấy Viễn Nhị giơ cao tay lên, dị vật kí sinh trong cơ thể ba mẹ và cậu em trai nhỏ