Hàn Sở Trạch lòng đau như cắt, sự ra đi của cậu em trai đã trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời của anh.
Vũng máu tươi vẫn còn đó, nó đọng lại trên hai bàn tay của anh...!thật ghê tởm.
Khuôn mặt anh thay đổi thành bộ dạng của một tử thần vô hồn.
Anh đứng dậy cầm lấy cây lưỡi hái, chạy về phía của người chị của mình, chém một nhát xuống cơ thể của chị ấy.
Người chị không những không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại, cô ta lại cười một cách man rợ nhìn anh.
"Thật tốt quá! Em đã giết chị rồi! Ha! Ha! Ha!"
Cơ thể Viễn Nhị bị anh chia thành hai nửa, nó từ từ tan thành vũng máu tươi, chảy xuống đất.
Dòng máu ấy chảy lênh láng dưới đôi chân trần của anh.
"Thật ghê tởm!"
Bất ngờ, một bàn tay đỏ chót chồi lên từ vũng máu ấy.
Nó nắm chặt lấy chân Hàn Sở Trạch làm cho anh giật bắn mình, vội vàng đá cánh tay kì lạ ấy ra xa.
Vũng máu bắt đầu chuyển động, nó bay lên giữa không trung, hội tụ lại thành một thực thể mới nhưng không rõ hình dạng thực sự và một điều đặc biệt là cả người nó chỉ phủ một màu đỏ của máu.
"Chà, cuối cùng cũng thoát khỏi cái xác đó rồi! Uầy, cảm ơn em nhé, cậu em trai bé bỏng của chị." Nó nghiêng đầu cảm ơn anh.
"Im miệng, đừng gọi ta với cái giọng ghê tởm ấy! Ta là tử thần, không phải con người nữa!"
Dứt lời, anh vung cây lưỡi hái lên, chém liên tục về phía dị vật trước mắt.
Thế nhưng lần này dị vật không biến mất được cho dù anh có chém cô ta bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Viễn Nhị chán ngấy với việc bị em trai mình chém liên tục vào máu của mình.
Chỉ thấy cô nhảy lên nóc nhà của một căn hộ gần đó rồi nói:
"Tạm biệt em, chị phải đi làm việc mà chị nên làm rồi! À, cẩn thận bị mấy dị vật làm bị thương nhé!"
Nói xong, Viễn Nhị biến mất trong nháy mắt.
Kể từ đó, thế gian xuất hiện ngày càng nhiều dị vật và quái vật bị biến dạng.
Để có thể bảo vệ được mọi người, Hàn Sở Trạch đã dùng mảnh xương nhỏ có trong thần hồn của dị vật, tạo thành thanh kiếm trắng.
Nhưng muốn nó phát huy hết tác dụng thì anh phải giết chết một ngàn con dị vật bằng lưỡi kiếm này thì mới có thể giết Viễn Nhị.
Vì dị vật cũng khá nhiều nên chỉ vỏn vẹn trong ba ngày, anh đã thu thập đủ máu mà anh cần.
Đúng lúc đó, Viễn Nhị cũng xuất hiện để giết anh.
Tuy nhiên, cô ta không ngờ rằng cây kiếm trong tay anh đã đâm xuyên qua ngực của cô ta.
Trong tích tắc, cơ thể Viễn Nhị tan thành máu bị thanh kiếm hấp thụ hết vào trong.
[...]
Quay trở lại hiện thực, Hàn Sở Trạch suy sụp tinh thần nhìn thanh kiếm trắng, "Tôi đã phong ấn nó ở dưới tầng hầm của công ty Trục Đông Quân, không ngờ lại có người lấy thanh kiếm đó đi."
Nghe tới đây,