Hạ Lưu Ly rời giường, cô cầm lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn.
Sau đó lấy dây thừng ở trong ngắn kéo ra, bày nên một cái bẫy chết người.
Mặc dù cô biết hắn ta không phải người bình thường, tuy nhiên vẫn phải làm cho hắn bị thương một chút thì cô mới có cơ hội trốn thoát được.
Nhưng cô đã quá xem thường khả năng hồi phục của anh, nó nhanh hơn rất nhiều so với mấy con ác ma mà cô đã từng gặp, cô chưa kịp chạy thì đã bị anh bắt lại rồi.
Trở lại hiện thực, Hạ Lưu Ly đã nằm trong tầm ngắm của Trục Đông Quân, không thể giết anh cũng không thể chạy được.
Ánh mắt của anh vẫn sắc lạnh và tàn nhẫn y như lần đầu cô gặp anh ta.
Trục Đông Quân tựa người vào ghế, một tay chống cằm nhìn cô rồi cất giọng hỏi:
"Không sợ ta nữa à? Vừa vài tiếng trước trông cô thảm hại lắm mà!"
Hạ Lưu Ly nghiêm nghị đáp: "Không sợ.
Nói đi tại sao lại cứu tôi?"
Trục Đông Quân đứng dậy, tiến lại gần Hạ Lưu Ly.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, "Vì máu của ngươi có ích đối với ta!"
Sắc mặt cô xuống sắc hẳn.
Cô biết ngay tên ác ma này sẽ không cứu người không công mà.
Anh ta cũng giống như tên tra nam Bối Hạ Cảnh, đều muốn trái tim thuần khiết của cô.
Hạ Lưu Ly hất bàn tay của anh ra, ánh mắt căm giận nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực ấy, "Vậy sao không ăn tim của tôi luôn đi, sao anh phải tốn công, tốn sức nối tim lại cho tôi?"
"Vì ta thích thế!"
Trục Đông Quân mỉm cười.
Nụ cười của hắn làm cho cô rợn hết cả tóc gáy.
Cô ghét nhất là nụ cười gian nanh này của anh.
Bề ngoài thì trông rất quyến rũ, nếu mà mấy cô gái bình thường nhìn thấy thì chắc chắn sẽ đổ gục ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, đối với cô thì nó không khác gì nụ cười giả tạo của Bối Hạ Cảnh.
Bất giác, cô vung tay lên tát thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh.
Trục Đông Quân chết lặng vài giây.
Đây là lần đầu tiên có người dám thẳng tay đánh vào mặt anh mà không có một chút sợ hãi nào.
Chỉ thấy anh lấy ngón cái của vàn tay phải quệt đi vết máu trên khéo miệng của mình.
Khuôn mặt anh trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, ánh mắt màu đó ấy nhìn Hạ Lưu Ly tràn đầy sự chết chóc, làm cho cô rùng mình, nghiêng người về phía sau một chút.
Bàn tay của anh từ từ tiến lại gần khuôn mặt của Hạ Lưu Ly.
Tưởng rằng cô sẽ bị anh một chưởng đánh bay ra xa, tuy nhiên anh lại chỉ chạm nhẹ vào bờ vai gầy yếu của cô.
Cúi đầu xuống, ghé sát vào tai cô mà thì thầm một cách man rợ:
"Ngươi...!sẽ trở thành bữa tối của ta mỗi ngày."
Vừa dứt lời, răng nanh của một ác ma hiện lên, cắt chặt cổ của Hạ Lưu Ly.
Cô giật mình, nhanh chóng đẩy anh ra.
Tuy nhiên, sức lực của một con người thì làm sao có thể đấu lại một lên ác ma hàng vạn tuổi cơ chứ!
Trục Đông Quân