Cô thà chết còn hơn là trở thành một công cụ của người khác.
Lúc trước đã ngu ngốc mà tin lời tên chiến thần Bối Hạ Cảnh, để rồi anh ta tặng cho cô một đao xuyên tim.
Bây giờ cô không muốn trở thành kẻ ngốc thêm một lần nào nữa.
Hạ Lưu Ly dứt khoát xé nát bản hợp đồng trước mắt rồi dứt khoát từ chối:
"Thật ngại quá! Tôi không muốn làm con rối của anh! Bây giờ anh có thể giết tôi rồi đó!"
Trục Đông Quân khá là bất ngờ trước hành động và lời nói không sợ chết của cô.
Ánh mắt hoàng kim đó trông vô cùng nghiêm túc.
Vừa thể hiện sự quyết tâm và không sợ hãi trước điều sắp xảy ra.
Rất ít người dám nhìn anh với ánh mắt đó, chỉ khác ở chỗ là mấy tên đó chết hết rồi.
Riêng đối với Hạ Lưu Ly anh lại không ra tay giết cô ngay, ngược lại cảm thấy cô có chút kì lạ, luôn thu hút sự chú ý của anh một cách hoàn hảo.
Tuy nhiên, cho dù cô có không tình nguyện đi chăng nữa thì anh vẫn có cách ép cô tình nguyện đồng ý.
Trục Đông Quân điềm tĩnh nói: "Nếu ta giúp cô giế.t ch.ết Bối Hạ Cảnh thì sao? Cô sẽ chịu suy nghĩ lại mà kí vào bản hợp đồng chứ!"
Hạ Lưu Ly im lặng.
Quả thật đề nghị của anh không hề tồi, vô cùng hợp ý cô.
Nhưng cái giá cô phải trả là sự tự do và mạng sống của mình, điều đó thực sự đáng sao? Không, mạng của tên tra nam đó không đáng để cô phải trả giá nhiều đến như vậy!
Hạ Lưu Ly lập tức từ chối: "Tôi sẽ tự nghĩ cách báo thù hắn, không cần anh phải đụng tay vào đâu."
Trục Đông Quân rơi vào trầm mặc.
Không gian xung quanh cũng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.
Điều này làm cho cô cũng phải căng thẳng theo, nếu như anh ta chỉ hỏi ý kiến của cô cho có lệ thì sao? Bây giờ người có ưu thế nhất vẫn là anh ta, vậy nên nếu như thực sự không thể rời khỏi đây thì cô sẽ lập tức tự sát trước mặt anh ta.
Thế nhưng, Trục Đông Quân vẫn cứ ngồi đó nhìn cô một cách lạ.
Bất chợt, anh ta cười lớn, làm cho cô giật hết cả mình, trợn tròn hai mắt nhìn anh.
"Anh...!bị tẩu hỏa nhập ma hả?"
Trục Đông Quân cố gắng ngưng cười rồi đáp: "Không, ta chỉ thấy cô thật to gan mà thôi!" Hắn đứng dậy, "Được rồi, nếu cô đã không nguyện ý thì ta cũng chẳng còn cách nào khác."
Dứt lời, cái hố đen vừa nãy lại xuất hiện dưới chân cô.
Hạ Lưu Ly liền rơi xuống cái hố đen đó rồi biến mất.
"Tạm biệt!"
Trục Đông Quân thong thả ngồi xuống ghế sofa.
Đúng lúc này bác quản gia mở cửa phòng ra, mang đến một đĩa thức ăn theo lời dặn vừa nãy của anh.
"Đại nhân, thức ăn đến rồi đây ạ!"
Anh liếc nhìn những món ăn ngon miệng trong tay bác quản gia,