Mọi chuyện đã kết thúc một cách êm đẹp, xác và máu của con quái vật chẳng còn nữa, chỉ còn lại mớ hỗn độn mà nó vừa gây ra.
Bất ngờ, cánh cửa phòng của cô bị phá nát hoàn toàn, người bước vào chính là Trục Đông Quân.
Đôi mắt anh ra thể hiện rõ sự kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mặt.
Anh liếc nhìn về phía Hạ Lưu Ly, cô gái ấy đang đứng ở trước cái cửa sổ đã bị đập nát, tay phải cầm thanh kiếm trắng đang phát sáng.
Mặc dù đó chính là thân xác, hình dạng của Hạ Lưu Ly, tuy nhiên áp lực mà cô toả ra lại vô cùng khác lạ, giống như biến thành một người khác vậy.
Trục Đông Quân hạ giọng, khẽ gọi tên cô:
“Hạ Lưu Ly”
Theo phản xạ tự nhiên, cô ấy quay lại nhìn anh với anh mắt vô hồn không sức sống.
Đôi mắt hoàng kim sáng ngời ngợi dưới ánh trăng khuyết.
Đầu của cô không ngừng chảy máu, thấm ướt cả chiếc váy ngủ màu trắng mà cô đang mặc.
Nhìn cô ấy thật đáng sợ, giống như một cỗ máy giết dị vật không ngừng nghỉ.
Bất chợt, Hạ Lưu Ly ngã xuống sàn nhà một cách lạ thường.
Trục Đông Quân nhanh chóng chạy đến đỡ cô ngồi dậy.
Cơ thể cô giờ đây đã không còn toả ra cái áp lực lạ thường kia nữa, có vẻ như cô ấy đã trở lại bình thường rồi.
Anh nhẹ nhàng bế cô về phòng tắm của bản thân.
Vì bây giờ tất cả những người giúp việc được nghỉ một ngày nên anh đành phải đích thân tắm cho Hạ Lưu Ly.
Để phòng khi bị cô bất ngờ tỉnh dậy tát cho một cái, anh đã cẩn thận đeo bịt mắt lại rồi mới cởi đồ cho cô.
“Chậc, sao mình lại phải làm mấy cái công việc hạ đẳng này cơ chứ?”
Ngoài miệng thì anh buông lời ghét bỏ, thế nhưng khuôn mặt anh lúc này đã ngượng đỏ như trái cà chua.
Nhịp tim thì lại tăng lên không ngừng, cảm giác lòng anh đang cháy như lửa đốt vậy, khó chịu vô cùng.
Vừa nãy anh đã ngâm nước lạnh để áp chế xuân dược xuống nhưng vì sử dụng sức mạnh để phá cánh cửa phòng Hạ Lưu Ly nên giờ sự thèm khát của anh lại bắt đầu nổi dậy.
Anh cố gắng xử lý vết thương trên trán cho Hạ Lưu Ly sau đó bế cô đặt lên giường cẩn thận rồi một mình vào phòng tắm ngâm nước lạnh một lát.
Tiếng nước xả xuống sàn nhà không ngừng làm cho cô bất chợt tỉnh dậy.
Cô ngơ ngác nhìn không gian quen thuộc xung quanh, “Đây không phải phòng của Trục Đông Quân sao? Là anh ta cứu mình à?”
Cô chạm nhẹ tay vào vết thương trên đầu, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra vừa rồi, nhưng tất cả những chuyện mà cô nhớ được chỉ có cái đầu khủng khiếp của mãng xà và mùi máu nồng nặc bao quanh không gian của căn phòng.
Càng cố gắng nhớ lại, đầu của cô lại càng đau hơn.
“Bỏ đi, dù sao thì mình cũng an toàn rồi,