Hạ Lưu Ly đứng suy ngẫm một chút.
Nói dù sao thì anh ta cũng đã nhiều lần cứu mạng cô, bây giờ mà tuyệt tình rời đi thì có phải...hơi quá đáng không? Lý trí cô cứ đấu tranh với nhau không ngừng, cuối cùng cô quyết định sẽ giúp anh ta giải toả cơn đói khát này.
Hạ Lưu Ly mạnh dạn kéo cổ áo đang ướt của anh, hai chân cố gắng nhún lên cao để có thể chạm được lên bờ môi của Trục Đông Quân.
Hơi thở cùng với cảm giác ngọt ngào mà cô mang đến khiến cho anh bất động vài giây.
Đầu óc anh lúc này như một khoảng trống không có một chút suy nghĩ nào.
Đôi mắt đỏ rực ấy mở tròn ra nhìn người phụ nữ bá đạo trước mặt, nhịp tim và khát vọng lại tăng lên.
Trục Đông Quân đã không thể kiềm chế được nữa, anh ôm chặt lấy eo của cô, áp sát cơ thể cô vào bức tường trắng ở đằng sau.
Giọng nói gầm gừ như thú dữ của anh lại vang vảng bên tai cô: "Ngươi có biết ngươi đang làm hành động ngu ngốc gì không hả?"
Anh vừa nói vừa dùng bàn tay săn chắc của bản thân chạm vào chiếc váy trắng mà anh mới thay cho cô.
Hạ Lưu Ly có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ bàn tay máu lạnh của anh, nó đang từ từ tiến lên phía trên chiếc váy theo đường từ chân của cô.
Nhưng điều mà cô đã quyết định thì sẽ không thể thay đổi, mà dù có muốn lật mặt cũng chẳng thể nào chạy thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của con sói trước mặt.
"Tôi...biết, tôi đang giúp anh giải độc thôi! Nếu anh không cần thì tôi sẽ rời đi."
Nghe xong cứ trả lời này của cô, trong lòng Trục Đông Quân vui như được mùa.
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên mà đáp lại:
"Được, đây là ngươi tự dâng đến cửa đấy!"
Dứt lời, anh không còn phải kìm nén cảm xúc của mình nữa mà trực tiếp bộc phát lên người Hạ Lưu Ly.
Chiếc răng nanh sắc nhọn của anh cắn nhẹ vào cổ của cô, để lại một dấu hôn rất dễ thấy.
Làn nước lạnh từ trên vòi hoa sen cứ chảy xuống không ngừng, làm cho khung cảnh càng trở nên kích thích.
Trục Đông Quân trực tiếp xé rách chiếc váy mà cô đang mặc, đồng thời thoát ly luôn chiếc áo sơ mi vướng víu trên người xuống.
Anh khẽ thổi nhẹ vào tai cô: "Phù, ta thích ngươi."
Nghe câu này của anh mà Hạ Lưu Ly cũng phải giật mình, cô cố gắng đẩy cơ thể vạm vỡ đang áp sát lên người cô ra, "Anh vừa nói gì vậy?"
Trục Đông Quân lúc này đã bị thuốc làm mờ mắt, cộng thêm cơ thể xinh đẹp của Hạ Lưu Ly đang bày trước mắt khiến anh không thể nào nghe thấy được những lời mà cô vừa nói.
Trục Đông Quân càng bị cô đẩy ra thì hàm muốn của anh lại càng bị kích thích hơn, chạm nhẹ vào từng làn da trắng mịn trên cơ thể cô.
Anh cứ chạm môi ở đâu là lại để ở đó một dấu hôn đỏ