Bản thân Hàn sở trạch cũng cảm thấy không ổn khi để một mình Hạ lưu Ly đến thung lũng tinh linh.
Nói dù sao thì cô ấy cũng đã mất đi hết kí ức của bản thân rồi, khó mà có thể bàn giao với bên đó được.
Đang tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì cánh cửa phòng Trục Đông Quân liền bị đạp tung, cũng may là Hạ Lưu Ly không dồn hết sức lực của bản thân nên cánh cửa vẫn chưa bị cô đập nát thành nhiều mảnh.
Sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến cho hai con người đang dư sức lo lắng tùm lum kia phải giật bắn mình.
Nhưng mà cái này vẫn chưa làm hai bọn họ sốc đến tận não, khi nhìn thấy cô đang nắm chặt nữ hoàng tinh linh trong tay càng làm bọn họ tá hoả hơn.
Hạ Lưu ly bình tĩnh tiến vào trong phòng, đưa nữ hoàng tinh linh cho Hàn Sở Trạch.
“Tinh linh đây, anh tính giã thành thuốc hay làm gì?”
Nghe câu nói vô cảm này của cô khiến cho cả ba người phải ngớ người ra mất vài giây.
Hồi trước cô không bao giờ có những suy nghĩ tàn bạo với một sinh linh bé nhỏ như thế đâu, điều gì đã khiến cô trở nên máu lạnh và tuyệt tình như thế chứ?
Thấy bọn họ im re không nói gì, Hạ Lưu Ly khẽ nghiêng đầu mà hỏi anh: “Nói gì đi chứ, hay là mấy người cũng không cứu được anh ấy? Vậy để tôi giã nát mấy người luôn nhé!”
Hàn Sở Trạch bị khí thế đáng sợ của cô làm cho tỉnh luôn cả người.
Anh ta vội vàng đáp:
“Không, không, vẫn cứu được, cô cứ bình tĩnh, ra ngoài chờ một chút đi, một lát sau chúng tôi sẽ trả lại cho cô một đại ác ma vô cùng khỏe khoắn.”
Hạ Lưu Ly cũng rất nghe lời mà đi ra ngoài ngồi đợi bọn họ.
Lúc này, cả ba mới có thể thở phào nhẹ nhõm mà bắt đầu trị thương cho Trục Đông Quân.
Mặc dù, độc trong người anh ta không khó giải cho lắm, chỉ mất hai tiếng đồng hồ để nữ hoàng tinh linh đẩy chất độc ra khỏi cơ thể của anh nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng vài hôm thì mới có thể khoẻ lại được.
Hàn Sở Trạch cùng với bác quản gia đi ra ngoài báo tin tốt này cho Hạ Lưu Ly.
Nghe được tin lành, trong lòng của cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Cô lạnh lùng bước ngang qua hai người họ.
Mặc dù, Hạ Lưu Ly đã bình an vô sự quay trở lại bên cạnh Trục Đông Quân, nhưng không thể để cô thành một cái xác vô hồn biết đi trong cái căn biệt thự này được, cô ấy chỉ liếc nhìn một cái thôi đã đủ khiến cho mọi người sợ hãi, vác chân lên cổ mà chạy rồi.
Nữ hoàng tinh linh đưa mắt liếc nhìn cô một cách kĩ càng, phát hiện trái tim thần nữ của cô đã biến mất.
Giờ người mới có thể hiểu rõ được sự tình mọi việc, tại