Hạ Lưu Ly nhẹ nhàng đẩy anh ra, cẩn thận lau những giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn tăn trên đôi má hồng của anh.
Nhìn thấy anh khóc làm cô rất buồn, một cảm xúc thật lạ lẫm và kì lạ.
"Đừng khóc."
Trục Đông Quân nắm lấy bàn tay của cô, đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay ấy.
Đã rất lâu rồi, anh không có cảm giác vui vẻ như ngày hôm này.
Mặc dù bị đâm một nhát dao nhưng nó vẫn rất xứng đáng.
Qua chuyện này, anh đã có lại Hạ Lưu Ly, người mà anh yêu nhất và quan trọng nhất trong cuộc đời này.
Ham muốn trong lòng đại ác ma lại trỗi dậy, anh muốn được chạm vào cơ thể, cảm nhận hơi ấm của Lưu Ly.
Ánh mắt anh hạ xuống, nhìn cô giống như một chú cún nhỏ vậy.
"Anh có thể hôn em không?"
Nghe yêu cầu bất ngờ này của anh khiến cho đồng tử của cô mở to, đôi mắt thể hiện rất nhiều dấu chấm hỏi trong đầu.
Nhìn thấy phản ứng của cô như thế khiến cho Trục Đông Quân có chút hụt hững.
Dù sao bây giờ trong kí ức của Hạ Lưu Ly đâu còn có hình bóng của anh nữa đâu.
Với một yêu cầu như thế này thì chắc chắn cô sẽ từ chối hoặc là chọn cách im lặng mà thôi.
Đôi mắt anh rũ xuống thế hiện rõ sự tiếc nuối và thất vọng.
"Không sao đâu, nếu em không muốn thì anh cũng không có ép..."
Chưa kịp để anh nói hết câu thì Hạ Lưu Ly đã chủ động hôn lên bờ môi của anh.
Lần này đổi lại là đôi mắt anh mở to ra vì quá bất ngờ.
Anh chủ động ôm chặt lấy eo của cô mà hôn ngày càng sâu hơn.
Lưỡi của hai người chen lấn vào nhau, đưa qua, đưa lại thật uyển chuyển và nhẹ nhàng.
Bàn tay của Trục Đông Quân lại ngọ nguậy vuốt nhẹ cặp đùi cùa cô.
Dần dần, chiếc váy dài ngay đầu gối bị anh vén lên cao hơn làm lộ ra làn da vô cùng trắng trẻo và cuốn hút.
Cảm giác lạnh lạnh từ bàn tay anh toả ra khiến cơ thể cô run lên, vội vàng đẩy anh cách xa ra một chút.
Ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau gây ra một tia điện giựt của tình yêu.
Hạ Lưu Ly thấy được ham muốn trong đôi mắt đỏ rực của Trục Đông Quân.
"Anh rất muốn tôi sao?" Cô khẽ nghiêng đầu hỏi anh.
Trục Đông Quân cúi xuống thì thầm to nhỏ vào tai cô: "Đúng vậy, anh đã phải nhịn rất lâu rồi, bây giờ cần phải giải toả."
Cô nhỏ giọng đáp: "Nếu tôi không muốn thì sao?"
Chỉ thấy Trục Đông Quân mỉm cười, hôn nhẹ lên trán của cô, "Không sao hết, khi nào em muốn thì anh sẽ đụng vào em.
Còn khi em không muốn, anh sẽ không ép."
Hạ Lưu Ly không ngờ một đại ác ma như anh lại có thể ngoan ngoãn nghe lời như một chú cún nhỏ.
Trông anh ta đúng thật rất dễ thương và cuốn hút.
Hạ Lưu Ly mạnh tay đẩy ngã anh xuống xuống giường.
Trên khuôn mặt cô lại nở nụ cười gian xảo.
"Nếu vậy thì tôi