Người công kích cô quả thật là nhóm fan của Nhiếp Tư Diệu chiếm đa số, nhưng chuyện này phỏng chừng không liên quan gì đến Nhiếp Tư Diệu.
Đợi đến khi cô và Tô Vãn cúp điện thoại, liền phát hiện có vài người nhắn tin tới an ủi, sau khi cô lần lượt trả lời xong, liền ngẩng đầu nhìn anh lấy ra những thứ kia.
Lúc trước cô căn bản cũng không có chú ý nhìn anh lấy cái gì, hiện tại nhìn kỹ qua, nhất thời liền kinh ngạc: "Anh đây là..."
Đồ vật trên bàn lớn nhỏ hơn mười cái, trong đó có một số thứ cô quen mắt, nhưng còn có một số là cô không giải thích được.
Giống như một miếng vải rách...
Khóe miệng Trình Thâm cong lên: "Em nhớ mấy thứ này đúng không?
Hạ Nhiên vươn tay lật lật, sau đó nói: "Trong đó có vài món em tặng cho anh, về phần những thứ khác...!em thực sự không thể nghĩ ra.”
Sau khi nghe được đáp án này, biểu tình Trình Thâm có chút ảm đạm.
Sau đó, lấy lại tinh thần, cầm lấy từng thứ rồi nói: "Đây là tháng thứ ba chúng ta kết hôn, anh đi công tác trở về, em vội vã muốn gặp anh, kết quả lập ngã xuống cầu thang, anh đã dùng mảnh quần áo này băng bó.”
Lúc ấy anh cũng không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng cỡ nào, kết quả không đến bệnh viện khử trùng cho vết thương của cô bị viêm.
Nhìn Hạ Nhiên hồi tưởng lại, Trình Thâm tiếp tục nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta cãi nhau.
Lúc đó chúng chúng ta cãi nhau rất dữ dội.
Nhưng sáng hôm sau em vẫn nấu bữa sáng cho anh, nhưng vì anh cáu kỉnh vô tình bỏng cánh tay em.
Đây là thuốc mỡ mà anh đã tự tay bôi cho em.
”
"Đây là..."
Nhìn Trình Thâm cầm đủ loại đồ vật trước mặt, không ngừng cùng cô nhớ lại quá khứ.
Hạ Nhiên nhất thời cảm động, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, Trình Thâm trước kia chỉ là nhìn qua đối với cô lạnh như băng, nhưng lại có tâm tư nhỏ như vậy.
Hạ Nhiên run rẩy cầm lấy đồ trên bàn, nhìn qua từng món một.
Trình Thâm giơ tay lên xoa xoa đầu cô: "Thật ra điều thứ hai trong thỏa thuận ly hôn, đối tượng tham khảo chính là anh.
Lúc ấy anh đã nghĩ, anh giữ tất cả những gì liên quan đến em, liệu em có giống như anh không...!lưu giữ cẩn thận."
Kỳ thật lúc trước anh đối với chuyện này không có nhiều hy vọng, nghĩ nếu như cô vẫn cất giữ thì đó chính là một niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng nếu không, anh chỉ có thể kiện cô ra toà.
Hơn nữa anh cố ý kéo dài thời gian, Hạ Nhiên tạm thời không thể rời khỏi Hải Thành.
"Anh." Hạ Nhiên bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh, nước mắt rơi xuống: "Lúc anh làm những chuyện này, vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nói cho en biết? Hãy để hai chúng ta bỏ lỡ năm năm vô ích.”
Tuy rằng là lời oán giận, nhưng giọng điệu của cô lại không có chút oán khí nào.
Hơn nữa cô đối với anh cũng không có oán hận.
Nếu như giữa hai người nhất định phải oán một người, vậy cô cảm thấy hẳn là mình.
Nếu như không phải cô ở trong đoạn tình cảm không kiên định, ngay cả ngữ khí chất vấn cũng không có, trực tiếp buông bỏ tất cả rời đi.
"Không có bỏ lỡ vô ích." Trình Thâm dùng trán chống lên trán cô, trong mắt tràn đầy hình bóng của cô.
Chính vì hai người chia tay năm năm, mới càng làm cho anh xác định Hạ Nhiên đối với anh quan trọng cỡ nào.
Tuy lời này Trình Thâm không nói ra, nhưng Hạ Nhiên lại như có thần giao cách cảm hiểu được ý tứ này của anh.
Cô mím môi, sau khi đẩy Trình Thâm ra cầm lấy khăn giấy lau nước mắt của mình: "Vậy lúc này anh lấy ra mấy thứ này làm gì? Cũng không phải là bỗng nhiên có cảm xúc mà phát ra, lần lượt nói cho em nghe, muốn em đau lòng cho anh sao?”
Lời này khiến Trình Thâm ngẩn ra, sau đó anh vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Lúc trước anh vì sao lại không nghĩ tới biện pháp này? Sớm biết phương pháp này có thể làm cho em cảm động phát khóc, ngày đầu tiên em về nước anh nên dùng rồi.”
Trình Thâm ôn nhu nhìn cô, sau đó nói: "Anh lấy ra mấy thứ này, chính là muốn hai người chúng ta đem câu chuyện mấy thứ này cùng với ảnh đăng lên mạng.
Em đăng của anh, anh đăng của em, dù sao chúng ta đều có sưu tầm.”
Như vậy không chỉ có thể đem tình cảm nhiều năm như vậy của hai người công khai thiên hạ, còn có thể giải thích rõ ràng giữa anh và Nhiếp Tư Diệu không có bất kỳ quan hệ gì.
Hạ Nhiên suy tư một chút: "Anh cảm thấy làm như vậy có tác dụng sao?”
"Mặc kệ làm như vậy có ích hay không, anh đều phải để cho cả thế giới nhìn một chút, để cho bọn họ hiểu được anh yêu em đến mức nào.”
Khi gửi tin nhắn đầu tiên, nhưng không thấy Trình Thâm trả lời.
Trong lòng Nhiếp Tư Diệu biết Trình Thâm không muốn liên lạc với mình, cho nên cô dự định cách vài phút tới quấy rầy một lần.
Nhưng điều khiến cô hoàn toàn không ngờ tới chính là, khi cô nhịn không được muốn gọi điện thoại cho anh, đầu dây bên kia trực tiếp không liên lạc được.
Lúc này cô mới hiểu được số điện thoại của mình bị anh kéo vào danh sách đen.
Sau đó cô bắt đầu dùng, tất cả các phương thức để liên lạc được với Trình Thâm.
Cuối cùng cô mới hiểu được, Trình Thâm hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với mình.
Trong khi cô đang tức giận, trợ lý đột nhiên gọi tới, hoảng loạn nói: "Tư Diệu, bây giờ cô lên mạng xem đi.
Trình tổng cùng người phụ nữ kia bắt đầu khoe ân ái.
Giữa cô và Trình tổng xảy ra chuyện gì thế?"
Mặc dù hai người càng thể hiện ân ái, sẽ bị cư dân mạng phỉ báng càng thảm hại.
Nhưng cách này trực tiếp đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.
Nếu như là bình thường cô không đáp lại là được, nhưng tên cô vẫn luôn treo trên hot search.
Video cô gặp tai nạn trên sàn catwalk cũng ngày càng nhiều người xem, điều này đối với cô mà nói không có một chút lợi ích nào.
So với tâm tình lo âu của trợ lý, Nhiếp Tư Diệu chỉ cảm giác được trước mắt mình tối sầm, thiếu chút nữa liền hôn mê ngay tại chỗ.
Vẫn là cô liều mạng bóp tay mình mới làm cho mình tỉnh táo lại, mở điện thoại di động ra muốn đi xem bọn họ đã phát