Hạ Nhiên cũng không hỏi anh đi châu Âu làm gì, đơn giản nói với anh vài câu, lục Bắc Thần bên kia biết cô hiện tại đang đi làm, anh liền nói: "Mấy ngày nữa đến Châu Âu rồi nói chuyện.
Gần đây đêm nay lạnh, em nhớ chỉnh điều hòa cao một chút.”
Nghe Lục Bắc Thần quan tâm, trước khi anh sắp cúp máy, cuối cùng Hạ Nhiên cũng mở miệng: "Anh không có gì muốn hỏi em sao?”
Lục Bắc Thần dừng lại một chút, sau đó liền cười nói: "Ý em là, chuyện em và Trình Thâm quay lại sao?”
Hạ Nhiên không nói gì, xem như là thừa nhận.
"Chuyện này anh đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi." Lục Bắc Thần khẽ cười một tiếng, anh không che giấu được sự không cam lòng trong giọng nói: "Ánh mắt của một người là không dễ dàng lừa gạt người khác nhất.
Lúc em nhìn Trình Thâm ánh mắt luôn khác nhau, anh biết em không bỏ được anh ta."
Nhưng anh chính là không muốn thừa nhận chuyện này, còn cảm thấy mình vẫn có cơ hội.
"Anh tôn trọng sự lựa chọn của em.
Nhưng Hạ Nhiên, Trình Thâm lúc trước đối với em như vậy, không biết sau này thế nào, em phải biết bảo vệ mình.”
Hạ Nhiên há miệng muốn thay Trình Thâm giải thích, nhưng lại cảm thấy cũng không có gì để giải thích.
Dù sao chuyện giữa cô và Trình Thâm, Lục Bắc Thần biết rất rõ.
Hạ Nhiên đáp ứng, sau khi cúp điện thoại liền sờ sờ sau tai trái của mình.
Nơi đó đã không còn vết sẹo, nhưng cảm giác đau sắp chết đó vẫn vững vàng khắc ở trong tim cô.
Lục Bắc Thần nói về chuyện cô vừa mới gả cho Trình Thâm không lâu.
Lúc đó Trình Thâm đối với cô cũng không tốt, thậm chí có một lần cùng cô cãi vã, còn đẩy cô một cái.
Lúc ấy cô đụng vào tủ, đau đến không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Thâm rời đi, cách vài giây mới phát hiện trên bàn tay sau gáy có chất lỏng dính.
Lúc ấy cô tuyệt vọng gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần.
Nếu như không có anh, năm đó cô đã chết trên sàn nhà lạnh lẽo.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhiên lại bắt đầu sửa bản vẽ.
Đợi đến khi sắc trời đã tối, Hạ Nhiên cũng sắp hoàn thành.
Khi cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi đẩy cửa phòng làm việc.
Hạ Nhiên buông tay thu dọn đồ đạc xuống, kinh hỉ nhìn hai người: "Hai đứa làm sao lại đến nơi này? Trình Thâm đâu?”
Hạ Mộng Hi được Hạ Nhiên ôm vào trong ngực, nhu thuận trả lời: "Chính là ba dẫn bọn con tới, bây giờ ba đang ở dưới lầu chờ.
Ba nói rằng bây giờ là giờ làm việc, nếu ba đi lên, chắc chắn sẽ gây ra tắc nghẽn."
Tên này coi như là có chút tự biết.
Hạ Nhiên nhớ tới chuyện giữa trưa, mặt cô không tự giác nóng bừng.
Hạ Cẩm Ngôn vừa chơi điện thoại di động vừa nhìn gương mặt Hạ Nhiên, trực tiếp hỏi: "Buổi trưa ba bỏ lại chúng con rồi bỏ chạy, nhìn ra được thật sự là khẩn cấp.”
Hạ Nhiên luôn cảm thấy những lời này của cậu nói ý vị sâu xa, biết Hạ Cẩm Ngôn từ trước đến nay luôn thông minh, sau khi Hạ Nhuệ ho khan một tiếng cũng không nói chuyện gì khác.
Ngược lại, Hạ Mộng Hi mơ mơ màng màng không thể hiểu được ý tứ của những lời này, vẻ mặt mê mang nhìn Hạ Cẩm Ngôn.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của em gái mình, trực tiếp chuyển đề tài: "Tối nay ba nói muốn dẫn chúng ta đi nướng thịt.
Hai người nhanh lên đi.”
Vốn Hạ Nhiên còn tưởng Trình Thâm sẽ dẫn bọn họ đi tiệm nướng nào, anh trực tiếp lái xe liền dẫn bọn họ đến một căn nhà rộng rãi.
Nhìn trên mặt đất đã dựng xong vỉ nướng, Hạ Nhiên ngạc nhiên nhìn Trình Thâm: "Anh còn có thể nướng thịt sao?”
"Đúng vậy, lần này anh sẽ để cho ba mẹ con nếm thử tay nghề của anh."
Nguyên liệu nấu ăn đều là chọn riêng, Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi ở bên cạnh chơi, Hạ Nhiên đã bị Trình Thâm kéo đi rửa rau.
Vốn trong lòng Hạ Nhiên còn nhớ thương bản thảo thiết kế, lúc này nhìn thấy ngón tay thon dài của Trình Thâm rửa rau trong chậu, cảm thấy đôi tay ký tên mấy triệu hạng mục này của anh làm loại chuyện gia đình này cũng thêm vui mắt.
Bởi vì ánh mắt Hạ Nhiên vẫn đặt trên người anh, Trình Thâm muốn không chú ý cũng khó.
Trình Thâm rửa sạch nấm đặt lên bàn, quay đầu nhìn Hạ Nhiên nói: "Thế nào? Đột nhiên phát hiện ra anh là một ông chồng tốt?"
Hạ Nhiên rời tầm mắt, vốn không muốn trả lời câu hỏi của anh, nhưng cô lại nhịn không được liếc nhìn Trình Thâm một cái, sau khi phát hiện anh nói câu kia liền nhìn cô.
Cô phải thành khẩn nói: "Đột nhiên thấy anh đẹp trai."
Cầm lấy khăn mặt tùy ý lau tay, Trình Thâm còn mang theo nước lạnh lưu lại hàn khí đặt trên mặt cô.
Tuy ngón tay anh lạnh lẽo, nhưng lại không thể làm mát hai má cô một chút, ngược lại làm cho cô cảm thấy toàn bộ càng thêm nóng rực.
Bỗng nhiên bên tai cô ngứa ngáy, Trình Thâm đang thổi hơi về phía bên tai cô: "Đẹp đúng không? Anh có thể quyến rũ em đến mức không thể kiềm chế.”
Hơi thở ái muội bồi hồi giữa hai người, Hạ Nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều hoá hư vô.
Trình Thâm không nhìn thấy vẻ mặt Hạ Nhiên, chỉ cảm giác được Hạ Nhiên bị anh ôm vào trong ngực không có phản ứng.
Còn tưởng Hạ Nhiên không muốn trả lời, Trình Thâm buông tay cô ra, muốn tiếp tục rửa rau.
Kết quả anh vừa mới buông tay, Hạ Nhiên theo bản năng nắm lấy cánh tay anh, chậm rãi tới gần, hôn lên môi anh.
Hiếm thấy cô chủ động, Trình Thâm đảo khách làm chủ.
Hạ Nhiên cảm thấy mình bị anh hôn có chút mềm chân, hai tay liền chống lên bàn phía sau, kết quả tay cô vừa mới đặt lên, cô liền cảm giác được thứ gì đó hướng trên lưng cô bay tới.
Cảm giác va chạm