Ngày hôm sau bởi vì biết cô muốn đi xa, Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi ở ngoài tiễn cô.
Biểu hiện của Hạ Cẩm Ngôn không đặc biệt rõ ràng, ngược lại Tiểu Hi dựa vào cô thật lâu.
Mãi đến khi đến giờ mới lưu luyến nói lời tạm biệt với cô.
Hạ Cẩm Ngôn trực tiếp nói với cô một câu: "Mẹ, trên đường bình an."
Sau khi Hạ Nhiên buông Tiểu Hi xuống, hôn lên má Hạ Cẩm Ngôn một cái: "Sau khi mẹ đi nghe ba nói nhiều hơn, ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ trở về."
Trình Thâm tự mình lái xe đưa cô đến cửa công ty, lúc Hạ Nhiên xuống xe còn đặc biệt giữ chặt cô một nụ hôn chia tay: "Ít đi chơi với Lục Bắc Thần, anh sẽ ghen.”
Hạ Nhiên không nghĩ tới anh lại đem chuyện này nói ra, lúc này liền cảm thấy anh thật đáng yêu.
Dở khóc dở cười: "Được rồi, em có cần giữ khoảng cách hai mét khi gặp anh ấy không?"
Cô và Trình Thâm vừa mới hiểu được tâm ý của đối phương không lâu, chính là thời điểm nồng đậm tình ý, lúc này cô bỗng nhiên muốn đi công tác, quả thật là một chuyện rất mất hứng thú.
Sau khi đến công ty, liền phát hiện người chuẩn bị cùng cô bay Châu Âu đã chuẩn bị xong, liền cùng nhau đến sân bay.
Phượng Cửu ở sân bay bắt đầu nhìn xung quanh, nhìn nửa ngày cuối cùng mới nói với Hạ Nhiên: "Chị Hạ, tổng giám đốc chẳng lẽ không tới tiễn chị sao?”
"Anh ấy có việc phải làm, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà làm chậm trễ công việc.
Hơn nữa hôm nay tôi muốn cùng mọi người đi Châu Âu, anh ấy ở chỗ này không thích hợp lắm.”
Phượng Cửu tiếc nuối nhìn cô một cái, sau đó nói: "Em cảm thấy lời này của chị nói không đúng lắm.
Em cảm thấy ánh mắt nam thần nhìn chị rõ ràng rất để ý a.”
Lời này khiến Hạ Nhiên dừng một chút, sau đó nghĩ đến khuôn mặt Trình Thâm.
Bỗng nhiên cảm thấy mình vừa thuận miệng nói ra, quả thật không đúng.
Cô chỉ dừng lại vài giây, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Phượng Cửu.
Lúc này cô liền dùng sách trong tay mình vỗ Phượng Cửu một cái, nói: "Việc nên làm chưa xong, còn ở đây đùa chị."
Phượng Cửu nghe vậy nhanh như chớp bỏ chạy.
Hạ Tư Duệ quay đầu nhìn Hạ Nhiên, trong lòng không chắc chắn hỏi: "Giám đốc, lần này thiết kế bảo thủ của tôi có thể lấy được thứ hạng gì?”
Vấn đề này quả thật không dễ trả lời, Hạ Nhiên thoáng suy tư một chút, sau đó nói: "Lần này yêu cầu cũng không phải rất cao, có lẽ sẽ vào top 10.”
Bởi vì biểu tình của cô ấy biến hóa quá lớn, ngay cả Hạ Nhiên cũng cảm giác được.
"Cô không sao chứ? Cô là quá lo lắng, hay có chuyện gì đã xảy ra?”
"Không có gì!" Hạ Tư Duệ theo bản năng trả lời.
Hơn nữa lúc cô nói có câu này trong nháy mắt đứng lên, Hạ Nhiên xác định cô ấy có chuyện giấu mình.
Vốn đây đã thuộc phạm vi chuyện riêng, cô không tiện hỏi qua.
Nhưng trạng thái tâm lý của nhà thiết kế trước khi xuất phát là vô cùng quan trọng, không nói đến lúc trưng bày trang sức cần phải giảng giải tại chỗ.
Mắt thấy Hạ Tư Duệ xoay người sắp đi, Hạ Nhiên vươn tay kéo cánh tay cô lại.
Sau khi kéo cô trở lại chỗ ngồi của mình, cô nắm tay cô ấy.
"Tuy nói quan hệ của hai chúng ta cũng không tính là đặc biệt thân cận, nhưng nếu chúng ta cùng đi Châu Âu tham gia hội nghị vậy chúng ta đều đại diện cho công ty."
Hạ Nhiên căn bản không cho cô cơ hội tránh né, trực tiếp nói: "Tôi cũng không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có khó khăn gì có thể nói cho tôi biết, chúng ta cùng nhau giải quyết.
Tôi tin lúc này đây cô khẳng định muốn tiếp tục toàn lực lấy được thứ hạng tốt, cô cũng không muốn đến lúc đó bởi vì giấu diếm ảnh hưởng đến tâm trạng chứ?"
Hạ Tư Duệ sau khi nghe cô nói xong, trầm mặc rất lâu.
Sau đó Hạ Tư Duệ giống như hạ nhượng quyết tâm, nói với Hạ Nhiên: "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, nếu thật sự không giải quyết được, tôi sẽ không giấu nữa.”
"Được."
Nghe câu trả lời như vậy, cô cũng không hỏi nữa.
Dù sao không ảnh hưởng đến thứ hạng thi đấu, đối cô mà nói Hạ Tư Duệ thế nào cũng không quan trọng.
Nhưng tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, cô nói: "Chỉ cần cô có thể tự suy nghĩ rõ ràng, quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
Nói xong lời này, Hạ Nhiên cúi đầu bắt đầu nhắn tin cho Trình Thâm, nói cho anh biết mình chuẩn bị lên máy bay.
Trước đây Hạ Nhiên cũng từng ở châu Âu một thời gian, cô đối với địa phương thi đấu cũng rất quen thuộc.
Sau khi đến trực tiếp bắt xe, đem người đến khách sạn đã sắp xếp.
Cô cất hành lý, sau khi mở điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn Trình Thâm, ngoài ra còn có Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần: [Xuống xe đến khách sạn tìm anh, có chút chuyện muốn nói với em.
Hơn nữa lâu không gặp, tiện thể mời em ăn một bữa cơm.]
Sau khi trả lời Lục Bắc Thần, Hạ Nhiên cầm điện thoại lên mở video với Trình Thâm.
Trình Thâm bên kia nhận video rất nhanh, nhìn ra anh vẫn còn ở trong văn phòng.
"Đến rồi, dọc theo đường đi có mệt không?" Trình Thâm ôn nhu hỏi.
Hạ Nhiên nháy mắt nói: "Một đường thuận buồm xuôi gió.”
Trình Thâm gật gật đầu, vẻ mặt có chút buồn bực.
Ngay khi Hạ Nhiên muốn hỏi anh làm sao vậy, Trình Thâm bỗng nhiên nói: "En vừa mới đi không bao lâu, anh đã bắt đầu nhớ em, Châu Âu...!cách thật xa.”
Nhưng anh biết thiết kế là chuyện Hạ Nhiên thích, đi châu Âu cũng là cách mà Hạ Nhiên điều tra tung tích anh trai.
Những chuyện này không phải là anh không muốn làm, nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Hạ Nhiên.
"Trình tổng, em cảm giác anh càng ngày càng đa sầu đa cảm thế nhỉ? Lúc trước em không phát hiện, anh lại dính người như vậy." Hạ Nhiên cười nói.
Thật ra Trình Thâm không thích nhất chính là Hạ Nhiên gọi anh là Trình tổng, bởi vì Hạ Nhiên luôn dùng cách xưng hô này đối với