Cứ như vậy, anh và Hạ Nhiên cùng nhau đi vào quán bar, nghe thấy giọng nói đinh tai nhức óc bên trong, Hạ Nhiên nói với Lục Bắc Thần:
“Vừa rồi không nhớ ra, nhưng bây giờ mới phát hiện ra tước đây đã từng đến nơi này.
Đây là quán bar nổi tiếng nhất Hải Thành, lúc tâm tình không tốt, thỉnh thoảng sẽ kéo Tô Vãn tới uống một hơi say."
Giống như không thể tưởng tượng được Hạ Nhiên lại có một mặt như vậy, Lục Bắc Thần cười đến ngây người: "Chưa từng thấy tâm tình của em không tốt."
Bởi vì cho dù phải chịu bao nhiêu áp lực, cô luôn có thể điều chỉnh cảm xúc của mình trong thời gian ngắn nhất.
Cho nên anh thật sự rất ít thấy cô buồn bực, cũng không tưởng tượng được cô say sẽ như thế nào.
Hai người đi dạo một hồi, Hạ Nhiên tìm quản lý nói chuyện phiếm, cuối cùng cùng Lục Bắc Thần ngồi vào một góc.
Hạ Nhiên vừa uống rượu hoa quả, vừa thở dài: "Quả nhiên người ta không tận mắt nhìn thấy, vẫn là không nỡ từ bỏ một chút hi vọng."
Cô cũng biết anh mình đã mất tích từ lâu, nhưng vẫn không muốn từ bỏ.
Thấy Hạ Nhiên nhìn về phía trung tâm phòng khiêu vũ với vẻ mặt đau khổ, Lục Bắc Thần vô thức đưa tay vén mái tóc lòa xòa trước tai của cô ra sau tai.
Bị hành động của Lục Bắc Thần làm giật mình, Hạ Nhiên ngồi thẳng dậy, đưa tay sờ sờ lỗ tai.
Trái lại, Lục Bắc Thần bình tĩnh nói, như thể vừa rồi anh chưa từng làm gì.
Hạ Nhiên còn chưa kịp cảm ơn, Lục Bắc Thần đã đột nhiên cười dịu dàng nói: “Anh đã làm cho em một việc lớn như vậy, em cũng nên báo đáp chứ?”
Nghe vậy, Hạ Nhiên vắt óc suy nghĩ một hồi, nhưng cô không nghĩ ra được điều gì khác mà Lục Bắc Thần cần.
Vì không có quà để tặng nên cô nói thẳng: “Hẹn đi, tối em đãi anh”.
Lục Bắc Thần nghe xong nở nụ cười rạng rỡ.
"Hmm...tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại ngồi ở đây vậy?"
Một người đàn ông hói say rượu lảo đảo đi về phía hai người bọn họ, bước chân lơ lửng, khi đứng trước mặt Hạ Nhiên, phải chống vào tường mới đứng vững.
Hắn nấc lên một tiếng, giơ tay sờ cằm Hạ Nhiên:
"Hôn anh một cái, anh sẽ cho em tiền."
Lục Bắc Thần thấy tình hình này, vươn tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, dùng sức hất tay anh ta ra: “Xin anh hãy tự trọng.”
Anh bước lên, đứng chắn trước mặt Hạ Nhiên.
Xuất hiện kẻ phá đám, gã đầu trọc tức giận rống to: "Mày là cái thá gì? Dám tranh nữ nhân với tao! Có biết bố tạo là ai không?
Lời vừa dứt, Lục Bắc Thần một cước đạp anh ta ra xa.
Vẻ mặt bình tĩnh, nhìn xuống cái đầu trọc: "Chú ý lời nói của anh."
Thấy chuyện này sắp trở nên nghiêm trọng, Hạ Nhiên đi tới, kéo ống tay áo của Lục Bắc Thần ra, nói: "Đi thôi, dù sao cũng xong rồi."
Ai ngờ nhìn thấy bọn họ sắp rời đi, tên đầu trọc đột nhiên đứng lên, hướng đồng bọn sau lưng quát: "Các người còn đứng đó xem đến khi nào? Còn không mau giúp một tay!"
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Lục Bắc Thần nhìn thấy bọn chúng tới gần, trực tiếp nói với Hạ Nhiên:
"Tránh xa ra, cẩn thận một chút."
Hạ Nhiên nghe xong lời này, liền đứng xa một chút, giây tiếp theo, chỉ thấy Lục Bắc Thần mới đánh được một người lại bị đập ngã.
Cô sững sờ nhìn anh, sau đó nhỏ giọng chửi rủa, cầm lấy một cái chai xông vào.
Vốn dĩ cô cho rằng Lục Bắc Thần bình tĩnh như vậy là bởi vì anh có đủ tự tin, ai ngờ đúng là anh có chút bản lĩnh, nhưng còn chưa đến mức một chọi bốn.
Sự tự tin đó cũng chỉ là giả vờ.
Đồn cảnh sát.
Hạ Nhiên và Lục Bắc Thần ngồi cùng một hàng với bốn người đó.
Cảnh sát vì thức khuya mà có quầng thâm dưới mắt, nhìn bọn họ, sau đó chỉ vào Hạ Nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đánh nhau?"
Hạ Nhiên đơn giản thuật lại sự tình, sau đó đầu trọc trở nên chột dạ phản bác: "Cô nói bậy bạ! Rõ ràng là tên tiểu tử này đánh tôi trước! Nếu không phải bị hắn đánh, bọn tôi sẽ đánh lại sao?"
Nhìn tình huống trước mắt, cảnh sát vừa nhìn đã nhận ra đúng sai.
Bốn tên đàn ông hành xử y côn đồ.
Trên người Hạ Nhiên vẫn còn vết thương do bị họ đánh đập.
Hơn nữa quần áo của Lục Bắc Thân nhìn rất giống giới thượng lưu, chẳng lẽ là giới thượng lưu sẽ vô cớ gây sự trong quán bar sao? Các ông chủ lớn vẫn chưa nhàn rỗi như vậy.
Viên cảnh sát sốt ruột nói: "Sau khi bồi thường xong vị tiểu thư này, có thể gọi người tới đón."
Nói xong, anh đi ra ngoài, Lục Bắc Thần liếc nhìn bốn người kia.
Cuối cùng, sau khi lấy thuốc vết thương từ cảnh sát, anh định bôi nó lên vết thương trên mu bàn tay của Hạ Nhiên.
Thấy động tác của anh, Hạ Nhiên hơi lảng tránh nói: "Em tự làm được."
Lục Bắc Thần thấy vậy cũng không miễn cưỡng: "Anh đã gọi người tới đón rồi, tiện thể đưa em đi cùng."
Hạ Nhiên cũng không từ chối.
Bây giờ người duy nhất có thể đến đồn cảnh sát đón cô chính là Tô Vãn, đáng tiếc giờ này Tô Vãn có lẽ đã ngủ say rồi, huống chi gọi một cú điện thoại, cho dù có giông bão, cô ấy cũng không dậy được.
Lúc này đột nhiên có người mở cửa, cảnh sát bên trong hô to: "Hạ Nhiên, có người tới đón."
Hạ Nhiên kinh ngạc quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Trình