Vì tối hôm qua cô đi ngủ muộn nên sáng không thể tỉnh dậy trong trạng thái sảng khoái.
Đồng hồ báo thức cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi Ngôn Ngôn đến gõ cửa.
Nhìn thấy Hạ Nhiên xoa xoa thái dương ngồi dậy, Ngôn Ngôn bên giường tràn đầy hiếu kỳ dò hỏi: "Mẹ, nửa đêm hôm qua mẹ đi ra ngoài gặp ai?"
Chẳng lẽ là ba? Hay một người đàn khác? Là ba thì không sao, nhưng là người khác...!Cậu không muốn đột nhiên có cha dượng.
Cậu bé nhìn mẹ một cách nghiêm túc nói: "Mẹ, người rủ mẹ ra ngoài vào lúc nửa đêm chắc chắn không phải là người tốt.
Mẹ thử nghĩ xem, sao không thể nói ban ngày? Mẹ không biết ban đêm rất dễ xảy ra chuyện sao! Con không biết nên nhắc nhở mẹ đến lúc nào nữa!"
Sau khi nhìn cậu bé nói những lời này một cách nghiêm khắc, cô giơ tay gõ vào trán cậu: "Chú Lục gọi mẹ ra ngoài là có việc phải làm."
Thấy Hạ Nhiên đi thẳng vào phòng tắm, Ngôn Ngôn vuốt cằm rơi vào trầm tư.
Nếu là người khác, có lẽ cậu sẽ không cảnh giác như vậy, nhưng Lục Bắc Thần rõ ràng đã có suy nghĩ không đúng về mẹ mình.
Hai người họ đã làm gì khi ra ngoài vào lúc nửa đêm?
Mải mê suy nghĩ cậu bé ngay lập tức bị choáng ngợp bởi trí tưởng tượng của chính mình.
Lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận tất cả những suy nghĩ của mình.
Mộng Hi liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh trai hỏi: "Anh ơi, anh sao vậy? Sao sắc mặt anh trông không được khỏe, anh bị bệnh sao?"
"Không, chúng ta đi công viên" Hạ Cẩm Ngôn không nói, mà thúc giục em gái ra ngoài.
Trong xe nhìn Hạ Mộng Hi đang ngồi ở ghế sau tò mò nhìn xung quanh, tâm tình dần dần thả lỏng: “Sau khi vào, hai đứa không được chạy lung tung, trong công viên có rất nhiều người, nếu không chú ý sẽ bị lạc trong đám đông."
Ngôn Ngôn nghe thấy điều này liếc nhìn em gái nhỏ nói với vẻ ghét bỏ: "Em có nghe thấy không, mẹ chỉ đang nói về em mà thôi.
Nếu em chạy lung tung sẽ bị lạc kể cả nhờ đài phát thanh, vì vậy em phải đi theo anh."
Mộng Hi giơ nắm đấm và đấm vào cánh tay của Ngôn Ngôn: "Anh trai xấu xa, chỉ biết cách bắt nạt em gái."
Thấy hai đứa lại cãi nhau, Hạ Nhiên không thể nhịn được cười.
Khi còn nhỏ, Hạ Nhiên thường đến những nơi như công viên giải trí, vì vậy cô dẫn theo hai đứa trẻ trên đường đi, nhét vào tay chúng nhiều đồ ăn vặt.
Sau khi dẫn bọn trẻ đi chơi một lúc, Hạ Nhiên muốn tìm một chỗ để ăn trưa.
Lúc này, Ngôn Ngôn đột nhiên đề nghị: "Mẹ, con biết hôm nay trong công viên giải trí này có một nhà hàng khai trương, chúng ta đến nhà hàng đó đi.
Quan trọng là được giảm giá."
Hạ Mộng Hi cũng phụ hoạ theo: "Nếu anh trai đã nói như vậy thì chúng ta đi đi."
Nghe được câu này, Hạ Nhiên lập tức bật cười: "Xem ra hai đứa đã muốn tới đây từ lâu nhỉ? Địa điểm ăn cơm cũng đã hỏi qua rồi."
Cô không chút nghi ngờ dẫn hai đứa trẻ đến đó.
Nhưng mấy phút sau, Hạ Nhiên vẻ mặt mờ mịt đứng ở cửa nhà hàng, nghiêm túc nhìn tấm biển phía trên.
Cô cúi đầu hỏi: "Con xác định là nơi này?"
Thằng bé không nhìn thấy từ "tình nhân" lớn trên nhà hàng sao?
Mộng Hi có chút áy náy, nhưng Ngôn còn không không chớp mắt: "Con chỉ thấy giảm giá 50% cho ba ngày khai trương."
Sau khi nghe điều này, cô không còn gì để nói.
Nhìn mẹ lại bắt đầu tìm kiếm một nhà hàng khác, Mộng Hi thì thầm với anh trai: "Anh có nghĩ chúng ta có thể gặp được ba không?"
"Chân của người ta, anh làm sao quản."
Hạ Cầm Ngôn cũng thấp giọng đáp: "Vả lại cho dù hôm nay bọn họ thật sự tới, cũng không nhất định cùng ăn.
"
Mộng Hi vốn cho rằng chuyện này là chắc chắn, nghe đến đây lập tức sững sờ.
"Anh! Em muốn gặp ba..."
Cô bé chưa kịp nói xong đã bị anh nhanh mắt, đưa tay bịt miệng lại.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Nhiên, cậu bé bình tĩnh nói: "Vừa rồi em ấy đang nghĩ về cây kem.
Chỉ tức giận vì con vừa mới cướp phần của em ấy."
Nghe xong, Hạ Nhiên chỉ vào một nhà hàng gần đó nói: "Mẹ cảm thấy cái kia cũng không tệ, vậy đến đó đi."
Trước khi hai đứa gật đầu, họ đã nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang tiến đến.
Nhìn thấy khoảnh khắc đó, vẻ mặt của chúng thả lỏng, so với hai người họ, Hạ Nhiên rất lo lắng.
Đặc biệt là khi Nhiếp Tư Diệu đứng bên cạnh Trình Thâm.
Giống như không nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Nhiên, Nhiếp Tư Diệu dịu dàng thân thiết chào hỏi: “Nhiên Nhiên, thật trùng hợp.”
Hạ Nhiên khóe miệng giật giật, nếu như có thể, cô căn bản không muốn nhìn thấy hai người bọn họ.
Nhưng hiện tại Nhiếp Tư Diệu đã chủ động chào hỏi, cô cũng không nên thất lễ: "Ừ, thật trùng hợp, cô cùng Trình tổng ra ngoài chơi, tôi không thể quấy rầy.
Hai đứa trẻ đang đói cũng không nên chậm trễ."
Nhiếp Tư Diệu khen ngợi sự thông minh của cô ấy trong lòng.
Nhưng khi nghe những lời cuối cùng của cô, Nhiếp Tư Diệu đột nhiên cúi đầu nhìn hai đứa trẻ, đầu ngón tay khẽ run, đồng tử không ngừng co rút lại.
Ban đầu cô ta không để ý lắm, nhưng sau vài lần, nhận ra trong lòng Trình Thâm vẫn còn Hạ Nhiên, lúc này không ngờ lại phát hiện lông mày và đôi mắt của Hạ Cẩm Ngôn có chút giống Trình Thâm.
Nhiếp Tư Diệu không đáp lại lời của cô ấy trong một thời gian dài, điều này khiến Hạ Nhiên bất giác cảm thấy xấu hổ, khi cô ấy định quay người rời đi.
Trình Thâm lại nói: "Tôi cũng tình cờ đến đây ăn tối.
Nếu trùng hợp như vậy, tại sao chúng ta không ngồi chung bàn với nhau.
Giám đốc Hạ,