Trên thực tế, hầu hết những gì cô ta nói vừa rồi đều là nói dối.
Ngay từ đầu, Trình Thâm đã đi về phía Hạ Nhiên, phớt lờ cô ta.
Bọn họ chưa bao giờ chính thức hẹn hò, chứ đừng nói đến một món quà.
Trong phòng riêng.
Trình Thâm nheo mắt nhìn Hạ Cẩm Ngôn ở đối diện, đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Cháu không thích Lục Bắc Thần?"
Hạ Cẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Nhưng biểu hiện của cậu nhóc khiến anh thêm chắc chắn về suy đoán của mình trong lòng.
Trình Thâm cười lạnh phun ra năm chữ: "Giấy chứng nhận kết hôn!"
Hạ Mộng Hi nhìn hai người họ chơi trò đối chữ, chớp mắt, nhìn anh trai với vẻ mặt khó hiểu, sau đó đưa mắt nhìn Trình Thâm, giọng nói non nớt hỏi: "Chú, giấy đăng ký kết hôn là gì?"
Thấy cô bé thắc mắc, Trình Thâm mỉm cười giải thích: "Giấy đăng ký kết hôn là giấy tờ mà hai người muốn ở bên nhau mãi mãi có thể nhận được.
Ba mẹ cháu chính là như vậy, ba không nói với cháu sao?"
Nghe Trình Thâm hỏi trực tiếp Mộng Hi, trái tim của Cẩm Ngôn lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo, nhìn chằm chằm vào em gái, sợ cô sẽ nói hớ.
Hạ Mộng Hi chớp mắt nói: "Ba không có nói.
Cảm ơn chú."
Nghe thấy Hạ Mộng Hi không nói gì, cậu mới thả lỏng.
Hạ Cẩm Ngôn thay vào đó nhìn Trình Thâm trước mặt Hạ Mộng Hi, nói với vẻ mặt trống rỗng: "Chú, chú muốn nói gì? Cháu không hiểu lắm ý của chú."
Thấy cậu nhóc vẫn giả vờ, Trình Thâm không mảy may nghi ngờ phán đoán của mình mà uy hiếp: “Nếu không hiểu ý chú, vậy thì chú chỉ có thể nhờ mẹ cháu giúp thôi."
"Mặc dù chú không nghĩ mình là người tốt, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Hạ Nhiên xảy ra chuyện.
Một người có thể tùy ý vào chỗ ở của Hạ Nhiên, tùy ý tìm đồ của cô ấy.
Không có gì đảm bảo lần sau người đó sẽ làm gì."
Sau khi nói xong những lời này, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Vẻ đờ đẫn trên mặt Hạ Cẩm Ngôn dần dần biến mất, quay đầu nhìn Hạ Mộng Hi, trực tiếp nói với cô bé: “Mộng Hi, em ra ngoài đợi anh, xem tại sao mẹ lâu như vậy chưa về."
Sau khi Hạ Mộng Hi mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Cẩm Ngôn nhìn Trình Thâm an vị ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn anh: “Chú biết nó là của cháu khi nào?”
Cậu cảm thấy bản thân đã xử lí rất sạch sẽ.
Cậu biết sau này Trình Thâm nhất định sẽ điều tra, cho nên sau lần đầu tiên liên lạc với Trình Thâm, liền cắt đứt người dùng kia cùng máy tính kết nối.
"Chuyện này chú mới biết không lâu.
Nếu không phải ngươi vừa rồi cái tài khoản bất cẩn đi lung tung, cũng sẽ không bắt được.
Nhìn thấy tọa độ đó, trong lòng đã sớm đoán được."
Trình Thâm trên mặt không có một tia sốt ruột, cũng không có bởi vì tuổi còn nhỏ mà khinh thường Hạ Cẩm Ngôn.
Hạ Cẩm Ngôn nghe vậy nói không nên lời.
Cậu đã sử dụng tài khoản đó trong nửa giờ vào nửa đêm ngày hôm đó, nhưng không ngờ chỉ trong nửa giờ đã bị bắt được.
Có vẻ như khả năng của Trình Thâm mạnh hơn trong tưởng tượng.
"Cháu thừa nhận ngay từ đầu đã có ý dò xét chú, nhưng chú không muốn