"Trình Thâm, anh có ở đó không?"
Hạ Nhiên thận trọng hét lên hai lần, nhưng tay kia vẫn nắm chặt tay nắm cửa, cố gắng mở cửa.
Đột nhiên, trần nhà từ từ sáng lên.
Những ngôi sao lơ lửng liên tục trên đầu cô, mảnh trăng tròn lung linh và nhiều thiên hà khác nhau xuất hiện trước mắt.
Hạ Nhiên sững sờ trước cảnh tượng trước mặt.
"Thích không?"
Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói, vừa định nói gì đó, người bên cạnh ôm lấy eo cô.
Trình Thâm nhẹ nhàng hôn lên tai cô nói:
“Đây là ngôi sao của em”.
Anh còn nhớ!
Nước mắt của Hạ Nhiên rơi xuống ngay lập tức.
Vài năm trước, cô từng nói với Trình Thâm rằng cô muốn một dải ngân hà làm quà tặng.
Khi đó coi mê thiên văn, nhưng cũng chỉ là điều ước không thể thực hiện, Trình Thâm lúc đó cũng chỉ là nghe qua.
Nhưng bây giờ, những thiên hà mà cô yêu thích đã hoàn toàn xuất hiện trước mắt.
Nếu cô không biết rõ mình đang đứng ở đâu, cô sẽ nghĩ bản thân đã hòa vào dải ngân hà bao la.
“Trình Thâm.” Hạ Nhiên đột nhiên gọi tên anh.
Trình Thâm ôm lấy cô, nhìn cô không rời mắt khỏi trần nhà, trong mắt mang theo ý cười: "Anh ở đây."
"Cảm ơn anh."
Ba chữ xa cách khiến khóe miệng anh đông cứng lại, anh kìm nén không vui trực tiếp nói:
"Chỉ cần em thích là được."
Vừa nói, anh vừa buông Hạ Nhiên ra, bật đèn lên.
Sau khi bật đèn, Hạ Nhiên có thể nhìn thấy dấu vết mờ nhạt của sự xuất hiện trên trần nhà màu trắng, nhưng nó không rõ ràng lắm.
Nhìn như thế này, thậm chí không thể tưởng tượng được đẹp như thế nào.
Hạ Nhiên ngồi trên ghế vài phút, sau đó nhìn Trình Thâm hỏi: "Nghe nói anh có chuyện muốn thương lượng với tôi, gần đây báo cáo của bộ phận thiết kế có chuyện gì sao?"
"Không phải, chỉ là muốn gặp em." Trình Thâm trực tiếp nói.
Thấy Hạ Nhiên cau mày muốn nói lý lẽ với mình, anh gõ mạnh xuống bàn, ngữ khí dịu dàng nói: “Anh vừa tặng quà cho em, bây giờ em đừng có nói những lời mất hứng nữa được không?”
Thấy Hạ Nhiên không nói gì, Trình Thâm trực tiếp thông báo cho người phục vụ mang thức ăn lên.
Nhìn từng món ăn trước mặt, Trình
Thâm nói: “Anh đã muốn dẫn em đến nhà hàng này từ lâu rồi, nhưng chưa từng có cơ hội như vậy.
Dù sao trong khoảng thời gian đó quan hệ của chúng ta cũng không được tốt lắm."
Mặc dù hôn nhân của họ là do ép buộc, anh cũng không yêu cô, nhưng khi đó tình yêu với anh rất mãnh liệt, cô không nghĩ đến sẽ từ bỏ.
Nhưng thời gian trôi qua, sự thờ ơ của anh dần khiến cô cảm thấy trong lòng nguội lạnh, sự kiêu ngạo khiến cô không bao giờ chủ động liên lạc với anh.
Cứ như vậy, bọn họ lạnh nhạt mấy tháng, sau đó Hạ Nhiên ra nước ngoài, từ đó mất liên lạc.
Hạ Nhiên nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, nhưng khi nghĩ đến lời Trình Thâm từng nói, cô cảm thấy mọi thứ nhét vào miệng mình đều mất đi mùi vị vốn có, chỉ có thể nhai vài miếng, vội vàng nuốt xuống.
Trình Thâm nhìn vẻ mặt của cô, đứng dậy bưng một bát canh tới, trực tiếp đặt vào tay cô: “Sao ăn nhanh như vậy, không có ai tranh với em cả.
Nếu ngon, lần sau chúng ta lại tới."
Hạ Nhiên nghe được lời này, sống mũi rất cay, nếu như những lời này nói ra năm năm trước, cô nhất định sẽ vui mừng ngất đi.
Nhưng bây giờ cô không giống như trước.
Cô siết chặt nắm đấm, biết rằng nói như vậy nhất định sẽ chọc giận anh, nhưng cô vẫn nói thẳng:
"Trình tổng, anh không thấy giữa hai chúng ta mà nói những lời này rất kỳ lạ sao? Tôi nghĩ anh nên nói với Nhiếp Tư Diệu đi."
Phản ứng đầu tiên của anh không phải là tức giận, mà là cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt cô, sau đó hỏi: "Em ghen sao?"
Ghen? Con mắt nào của anh thấy cô đang ghen?
Khóe miệng Hạ Nhiên giật giật, đột nhiên cô phát hiện mình nói