Trình Thâm híp mắt nhìn mặt cô, thật sự không đoán ra được cô đang suy nghĩ gì.
Biết Hạ Nhiên luôn giấu giếm tình cảm của hai người, Trình Thâm đột nhiên nói: “Hay là, em muốn anh dẫn em đi hôn trước mặt cả công ty một lần nữa.”
Hạ Nhiên nghe vậy vội bịt chặt miệng lắc lắc đầu.
Cô sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ.
Sau khi nhìn Trình Thâm ra ngoài, cô đang định lấy gương soi xem môi mình bây giờ thế nào thì nhìn thấy Nhiếp Tư Diệu xuất hiện ở cửa.
Hóa ra cô ấy từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời đi.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, nếu người cô thích hôn người khác trước mặt cô, cô có lẽ sẽ đứng ở cửa chờ người đó đi ra, sau đó yêu cầu hai người họ cho mình một lời giải thích.
“Giám đốc Hạ.” Nhiếp Tư Diệu tùy ý đóng cửa lại, mang giày cao gót đi vào.
Nhiếp Tư Diệu ngồi ngay ngắn trước mặt Hạ Nhiên, đẩy mấy cuốn sách trong tay về phía cô:
“Tôi biết gần đây cô đang tìm sách về thiết kế, tôi có vài ấn bản hiếm ở nhà.
Không ngờ tới đây lại...!như vậy.”
Trái tim của Hạ Nhiên đột nhiên bị siết chặt.
Cô đã nghĩ đến tất cả các khả năng, nhưng cô không bao giờ nghĩ tới Nhiếp Tư Diệu đến để đưa sách cho cô.
"Cám ơn Nhiếp tiểu thư, tôi chỉ là..."
Hạ Nhiên nhìn những cuốn sách được đặt trước bàn làm việc, cảm thấy xấu hổ khi cầm chúng.
Cô muốn giải thích chuyện vừa xảy ra, nhưng sự xấu hổ khi bị Trình Thâm hôn khiến cô không thể che giấu điều đó.
Khi Nhiếp Tư Diệu nghe thấy những lời của cô ấy, cụp mi xuống, đó là dấu hiệu của sự kiềm chế mặc dù đang buồn.
Một lúc sau, cô lại nhìn Hạ Nhiên trước mặt mình, khóe miệng dù nhìn thế nào cũng rất miễn cưỡng:
“Nhiên Nhiên, cô không cần giải thích với tôi.
A Thâm đã từng bên cạnh cô lâu như vậy.
Khi gặp lại khó tránh có chút dao động...!Cũng có thể hiểu được."
Thấy Nhiếp Tư Diệu cố gắng mạnh mẽ, Hạ Nhiên đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Sau đó cô phát hiện ánh mắt Nhiếp Tư Diệu dừng ở trên môi mình, cả người khựng lại mấy giây liền quay đầu đi chỗ khác.
Lúc này cô chỉ nghĩ đến đôi môi của mình, chắc là đã bị anh hôn mạnh đến mức không nhìn thấy hình dạng ban đầu rồi.
Ngay lập tức cảm thấy trên môi truyền đến một trận đau rát, cô hơi hơi giơ tay lên che lại.
Nhiếp Tư Diệu cùng cô rơi trầm mặc.
Sự im lặng khó xử của họ không kéo dài lâu, Nhiếp Tư Diệu đột nhiên lên tiếng: “Lần trước tôi đến gặp A Thâm, anh ấy đã không đồng ý để tôi xuất hiện cùng anh ấy trong hội nghị tri ân, và anh ấy nói với rằng đã có bạn đồng hành...!”
Hạ Nhiên đột nhiên hiểu được cô muốn hỏi cái gì, lúc này có che giấu cũng vô dụng, liền trực tiếp nói: "Lần này nữ đồng hành, đúng thật là tôi."
“Quả nhiên, thời điểm anh ấy từ chối, tôi đã đoán được, nhưng vẫn không muốn tin tưởng sự thật này.”
Nhiếp Tư Diệu cười khổ, ôn nhu nói: “Kỳ thực tôi muốn nói, nếu như hai người không còn vương vấn, vậy tại sao cô lại ly hôn ngay từ đầu?"
Những lời này trực tiếp xuyên qua trái tim cô!
Thấy sắc mặt Hạ Nhiên thay đổi, Nhiếp Tư Diệu vui mừng khôn siết.
Sau đó, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền xin lỗi:
"Tôi không cố ý làm cô tổn thương.
Chỉ là tôi rất thích anh ấy, tôi cũng muốn nhận được những gì xứng đáng với tình cảm đã bỏ ra."
Sau khi Nhiếp Tư Diệu rời đi, Hạ Nhiên cúi đầu vùi mặt vào hai tay.
Khuôn mặt của Trình