Không biết Tô Vãn đột nhiên nhìn thấy cái gì, đôi chân khựng lại, đồng tử mở lớn.
Hạ Nhiên nhìn theo ánh mắt của cô thấy hai bóng người chồng lên nhau.
Mặc dù chỉ là hai bóng người từ phía sau, nhưng cô vẫn nhận ra Nhiếp Tư Diệu và Trình Thâm.
Từ góc độ này, hành động của hai người họ rất thân mật.
Tô Vãn cau mày nói: "Trình Thâm đúng là rất giỏi.
Buổi sáng vừa cũng cậu tình chàng ý thiếp, hiện tại là muốn dỗ dành Nhiếp Tư Diệu sao? Cái này..."
Tô Vãn gần như không nói nên lời, cuối cùng Hạ Nhiên đã kéo cánh tay của cô ấy rời đi trước.
Cô nói: "Chuyện này thì có gì thú vị, chuyện giữa hai người bọn họ không liên quan gì đến tớ."
Hơn nữa Trình Thâm giải thích với Nhiếp Tư Diệu không phải là bình thường sao? Ngay từ đầu kiên quyết không để cho cô giải thích, chẳng lẽ là sợ cô sẽ để cho Nhiếp Tư Diệu hiểu lầm sao?
Hạ Nhiên và Tô Vãn vừa rời đi, Nhiếp Tư Diệu nói với Trình Thâm: "Bây giờ em không sao, vừa rồi chỉ vô tình bị bong gân mắt cá chân."
Trình Thâm tránh khỏi người Nhiếp Tư Diệu quay người rời khỏi.
Nhiếp Tư Diệu đi theo phía sau, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Cuối cùng cũng mời anh đi ra ngoài một lần, thái độ của anh không phải có chút quá lạnh lùng sao?"
“Nếu như không phải cô nói có chuyện nghiêm túc muốn bàn, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Trình Thâm mặt không đổi sắc nói.
Anh thực sự không ngờ Nhiếp Tư Diệp mời anh đến nơi này.
Đáng lí Nhiếp Tư Diệu nên biết anh chưa bao giờ thích đến những nơi ồn ào như trung tâm thương mại.
Hơn nữa, loại địa điểm này đặc biệt không thích hợp để nói về công việc kinh doanh.
Nhiếp Tư Diệu mặt đầy thất vọng, nhưng khi nghĩ mình đã đạt được mục đích ngày hôm nay, tâm trạng không quá tồi tệ, nói:
"Thật ra, em chỉ muốn hỏi anh, anh và Nhiên Nhiên có thể khiêm tốn một chút không? Nếu hai người tiếp tục như vậy, sẽ rất khó khăn cho em."
Nghĩ đến hiện tại Nhiếp Tư Diệu mỗi ngày đều tích cực truyền ra bên ngoài tin tức tình yêu của hai người, anh cái gì cũng không để ý, còn ở chỗ này phá rối, thật sự là không tốt, Trình Thâm hiếm thấy cảm thấy một chút tội lỗi.
Trình Thâm xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó trực tiếp nói: “Trang sức của công ty mấy ngày nữa sẽ có hàng mới, cô có thể tới đó chọn vài món, sau đó chỉ cần báo tên cho tôi là được.”
Đây là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để đền bù.
Khi Nhiếp Tư Diệu nghe thấy điều này, trong lòng muốn cự tuyệt.
Nhà cô không phải không mua nổi trang sức, nhưng Trình Thâm đã nói như vậy, tự nhiên cô ta không thể đòi hỏi quá nhiều.
Cô hiểu đối với một người đàn ông như Trình Thâm, càng ép buộc và bám lấy anh ta, càng dễ dàng bị từ chối.
Nhiếp Tư Diệu nói như thể đang nói đùa: "Lần nào anh cũng đối xử với em như vậy.
Điểm chung nhất giữa chúng ta là giao dịch tiền bạc.
Nếu người khác biết chuyện này, họ sẽ nghĩ rằng em gần gũi với anh như vậy là vì tiền."
Trình Thâm sau khi nghe xong sắc mặt không chút thay đổi.
Nhiếp Tư Diệu lắc ngón tay, đột nhiên muốn đánh cược.
Ý nghĩ này tiếp tục điên cuồng gào thét trong đầu, cuối cùng cô hạ giọng nói với người trước mặt:
“A Thâm, anh không thấy em làm tất cả đều vì anh sao? "
Trình Thâm nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ về những điều không nên nghĩ.
Cô tốt nhất nên loại bỏ suy nghĩ này càng sớm càng
tốt."
Nói xong, anh rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Nhiếp Tư Diệu sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, cô ta hiểu trong lòng Trình Thâm mình đã