Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ Nhiên ngủ bên ngoài, cho nên hai đứa nhỏ biết mẹ sắp trở về, vội vàng đứng ở cửa chờ.
Khi nhìn thấy Lục Bắc Thần đưa Hạ Nhiên về, biểu cảm của hai đứa trẻ như thể đang đối mặt với kẻ thù.
Lục Bắc Thần không có xuống xe, chào hai người một tiếng rồi rời đi.
Hạ Nhiên đi tới nhìn hai con một cái, nghiêm khắc nói: "Chú Lục hỏi, sao hai đứa lại phớt lờ chú ấy? Hai đứa không biết như vậy là bất lịch sự sao?"
Hạ Cẩm Ngôn hoàn toàn không quan tâm đến lịch sự gì đó, cậu lùi lại một bước lấy tay che miệng, nhìn cô bằng ánh mắt lên án.
Mà Hạ Mộng Hi tựa hồ cũng sợ ngây ngốc, nhìn thấy mẹ cũng không có vội vàng đòi ôm.
Hạ Nhiên cau mày hỏi: "Hai đứa làm sao vậy?"
Hạ Cẩm Ngôn nhìn Hạ Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng: "Mẹ, nói thật đi, tối qua mẹ và chú Lục đã làm gì? Tại sao chú ấy lại đưa mẹ về sau khi ở bên ngoài một đêm mà không có lý do?"
Nhìn trên mặt Hạ Cẩm Ngôn lộ rõ vẻ trách móc như thể muốn nói mẹ có lỗi với cậu và ba.
Hạ Nhiên cầm cuốn sách đập vào đầu cậu bé buồn cười nói: "Con đang nghĩ gì vậy! Tối hôm qua mẹ ở lại hà họ Nhiếp! Hôm nay chú Lục nhân tiện đưa mẹ về."
Hạ Mộng Hi nhận được lời giải thích, trong nháy mắt nở nụ cười, sau đó đáng yêu chạy tới ôm Hạ Nhiên, nhẹ giọng nói: "Con biết mẹ đối với chúng con rất tốt, anh trai toàn doạ con."
Nhìn em gái đang phàn nàn về mình, Hạ Cẩm Ngôn vỗ vào cái đầu đau đớn của mình, bĩu môi càm ràm: "Mẹ! Mẹ đánh con sắp thành ngốc rồi này! IQ của con đã hạ ít nhất cũng phải một phần tư!"
Sau khi ném cho Hạ Cẩm Ngôn một cái nhìn kiêu ngạo, Hạ Nhiên ôm Hạ Mộng Hi vào trong lòng, vừa đi vừa nói: "Vậy mẹ sẽ đánh con ba lần nữa để con hoàn toàn ngu ngốc."
Nghe những lời vô nhân đạo như vậy, Hạ Cẩm Ngôn cảm thấy cuộc đời thật tăm tối.
Nhìn Hạ Nhiên nhắm mắt nằm trên ghế sofa, Hạ Cẩm Ngôn chủ động rót cho cô một cốc nước, sau đó còn đút vào miệng cô.
Sau khi Hạ Nhiên uống nước xong, cô mở một mắt nhìn con trai đang ở gần bên, hỏi: "Sao hôm nay con ngoan ngoãn như vậy? Có chuyện gì muốn hỏi mẹ sao?"
"Làm sao vậy? Con thường không tốt sao?" Hạ Cẩm Ngôn cười đùa nói.
Hạ Mộng Hi bên cạnh gật đầu lia lịa.
Hạ Nhiên liếc một cái, trực tiếp nói: "Hai đứa có lời gì thì nói cho mẹ biết.
Mẹ cũng không để ý."
Cuối cùng, Hạ Cẩm Ngôn với đôi mắt sáng ngời nói: "Mẹ, ngày mai mẹ đi làm có thể mang Tiểu Hi và con theo không? Hai chúng con sẽ ngoan ngoãn, sẽ không gây phiền phức cho mẹ."
Ngay cả khi cậu gây rắc rối, mẹ sẽ không thể nhìn thấy.
Hạ Cẩm Ngôn đang thầm nghĩ về những gì cậu nên làm vào ngày mai để phối hợp với Trình Thâm đạt được mục tiêu.
Hạ Mộng Hi sợ Hạ Cẩm Ngôn sẽ không thể thuyết phục mẹ, vì vậy cô bé bước tới ôm lấy cánh tay của Hạ Nhiên, làm nũng: "Chúng ta cùng đi đi."
Cô không sợ những thứ khác nhưng sợ hai đứa sẽ cãi nhau và chạy lung tung.
Thấy Hạ Nhiên do dự, Hạ Mộng Hi hai mắt sáng lên, bắt đầu có động tác lớn: “Mẹ, mấy ngày rồi Tiểu Hi không gặp ba, có lúc con rất nhớ ba… nhưng lại sợ nhìn thấy ba sẽ gây rắc rối cho mẹ."
Thấy Hạ Mộng Hi càng nói càng chán nản, cô biết rõ là cô gái nhỏ này đang gài bẫy nhưng Hạ Nhiên vẫn vì giọng điệu của con gái mà cảm thấy đau lòng.
Dù sao bọn họ cũng ở cùng cô mấy năm nay, thật sự không được thân thiết với ba.
Hạ Nhiên thở dài, sau đó thỏa hiệp: "Đến lúc đó đừng nói nhảm nữa, ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc của mẹ, rõ chưa?"
Thấy cô cuối cùng cũng đồng ý, Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi nháy mắt với nhau.
Ngày hôm sau, Hạ Nhiên vừa dẫn hai đứa trẻ đến, mọi người trong văn phòng cũng kéo đến.
Lần trước cùng hai tiểu gia hỏa này nói chuyện một chút, chị em phụ nữ trong văn phòng đều bắt đầu thể hiện tình mẫu tử.
Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi trả lời các câu hỏi của họ một cách lịch sự, thỉnh thoảng nhìn Hạ Nhiên cầu cứu.
Ngay khi Hạ Nhiên nhìn thấy, cô dường như bị mù, hoàn toàn không để ý đến hai người họ.
Sau khi đợi vài phút, Hạ Nhiên nhìn đồng hồ cao giọng:
"Được, được, chúng ta còn hai phút nữa để bắt đầu công việc."
Sau khi cô nói xong, những người khác rời mắt khỏi hai đứa trẻ.
Hạ Nhiên dẫn chúng vào phòng.
Nhiếp Tư Diệu sáng sớm đã đến cửa phòng làm việc của Trình Thâm, khi nhớ lại những gì đã làm tối qua, Trình Thâm vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Trong lúc xấu hổ, cô ta cảm thấy vô cùng không cam lòng.
Nhiếp Tư Diệu dám cam đoan nếu là Hạ Nhiên cởi quần áo, Trình Thâm nhất định sẽ không có thái độ như vậy.
Thư ký Chu đi ra sau khi thông báo cho Trình Thâm.
"Trình tổng bảo cô đi vào."
Nghe được Trình Thâm còn đồng ý gặp, Nhiếp Tư Diệu trong lòng bối rối lập tức bình tĩnh lại.
Cô ta nghĩ tuy Trình Thâm không thích cô ta nhiều như cô ta thích anh, nhưng dù sao hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, ít nhiều sẽ luôn hoài niệm một chút tình cũ.
Nhiếp Tư Diệu đóng cửa lại đi đến trước mặt Trình Thâm đang xử lý tài liệu, nhẹ giọng nói: "A Thâm, tối hôm qua em...!em đã bốc đồng, không thể kiểm soát bản thân."
Sau một đêm mưa gió, khi lại đứng trước mặt Trình Thâm, cô ta đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dạng trước đây.
Trình Thâm nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, vừa đọc tài liệu vừa nói: "Nếu không phải không có mùi rượu, tôi còn tưởng cô đang say."
Lời nói hờ hững đâm thẳng vào tai cô, tư thế tao nhã của Nhiếp Tư Diệu suýt chút nữa bị phá vỡ.
Cô nhìn Trình Thâm một cách chăm chú,