Nhiếp Tư Diệu đau lòng nói: "Em không muốn rời xa anh, cho dù không thể đàng hoàng ở bên cạnh anh, em chỉ muốn một đêm thôi."
Ngay khi Trình Thâm đang định đẩy Nhiếp Tư Diệu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Hạ Nhiên xuất hiện ở cửa, cô kinh ngạc nhìn tình hình trong phòng.
Sau đó vội vàng đóng cửa lại lúng túng nói: "Thực xin lỗi.
Quấy rầy rồi.
Hai người tiếp tục đi."
Nhìn thấy Hạ Nhiên vội vàng rời đi, Trình Thâm vô cùng sợ hãi cô hiểu lầm sau đó lại một mình âm thầm chịu đựng đau đớn.
Anh đưa tay muốn hất Nhiếp Tư Diệu ra, không thèm truy cứu trách nhiệm của cô ta mà chạy về phía cửa.
Hạ Nhiên đang định đóng cửa, phát hiện Trình Thâm đóng cửa, cô càng nhanh tay hơn.
Thấy cửa sắp đóng lại, Trình Thâm không chút nghĩ ngợi thò tay vào khe cửa, muốn chen vào.
Nghe tiếng kêu Trình Thâm, Hạ Nhiên nhanh chóng mở cửa.
Hạ Nhiên nhìn thấy cánh tay anh bị cửa kẹp, tức giận nói: "Anh không thấy tôi sắp đóng cửa sao? Sao anh có thể để tay vào chứ? Không sợ phế luôn à?"
“Em là đang quan tâm anh sao?” Trình Thâm
căn bản không thèm để ý xuông tay, mà vui mừng thốt lên.
Hạ Nhiên bất lực mở cửa để anh vào.
Sau khi nhìn thấy Trình Thâm ngồi ở trên sô pha, cô đi tới, bắt đầu kiểm tra tay của anh.
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Vừa rồi tôi dùng sức đóng cửa, nếu anh cảm thấy tay của mình là sắp hỏng nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra."
Chỉ là vết thương ngoài ra, anh không cần quan tâm.
Một tay trực tiếp đem Hạ Nhiên ôm vào trong ngực, cười nói: "Anh có thể giải thích chuyện vừa rồi, mặc dù không biết em có tin hay không, nhưng anh nhất định phải nói."
Thấy Hạ Nhiên mở to mắt nhìn anh, Trình Thâm mất tập trung muốn hôn lên môi cô một cái, nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới loại chuyện này.
"Lúc đầu Nhiếp Tư Diệu đi tới nói với anh một vài chuyện, ai biết cô ta vừa nói vài câu liền bắt đầu cởi quần áo.
Sau đó em mở cửa làm anh mất tập trung, nếu không sao cô ta có thể ôm anh lâu như vậy."
Nói xong, anh phát hiện vẫn không thể khống chế được suy nghĩ của mình, nhìn đôi môi căng mọng kia liền cúi đầu xuống hôn, chỉ dừng lại khi cô vùng vẫy.
Hạ Nhiên đẩy anh ra, ngồi ở khoảng cách an toàn hai mét, bình tĩnh nói: "Tôi và anh không có quan hệ gì, anh muốn ở bên ai thì tùy, ôm ai cũng được."
Anh rõ ràng biết cô nói dối, nhưng sau khi nghe xong, Trình Thâm vẫn rất muốn nói cho cô biết mọi chuyện.
Anh chậc lưỡi, cảm thấy chuyện này vẫn phải từ từ làm.
Chỉ khi Hạ Nhiên tự mình phát hiện, cô mới tin.
Nếu không, cho dù anh có đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, Hạ Nhiên không tin thì cũng hoàn toàn vô ích.
“Hãy đề phòng Nhiếp Tư Diệu, cô ta không quan tâm đến em đâu.
Đừng để cô ta lợi dụng cậu.” Trình Thâm bất đắc dĩ nhắc nhở, trước khi ra ngoài còn nói với Hạ Nhiên: “Sáng mai đi chơi với anh."
Sau khi nhìn thấy anh đi ra ngoài, Hạ Nhiên rơi vào suy nghĩ sâu vì lời nói của anh.
Trước đây, cô thực sự cảm thấy Trình Thâm có tình cảm sâu sắc với Nhiếp Tư Diệu, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, anh không có nhiều tình cảm với Nhiếp Tư Diệu, thậm chí còn nhắc nhở cô phải cản giác cô ta.
Có nghĩa là những gì đã xảy ra...!có điều bí ẩn? Ý nghĩ này ở trong đầu cô cả đêm, cho nên cô ngủ đến tận trưa, đến tận khi Trình Thâm không đợi được gõ cửa đánh thức cô dậy.
Thấy Hạ Nhiên vội vàng đánh răng rửa mặt, Trình Thâm dựa vào tường nhìn cô: “Anh còn tưởng em đã một mình chạy rồi, ai ngờ đến bây giờ còn chưa dậy.”
Hạ Nhiên mơ hồ trả lời, nói lời tạm biệt với bà Nhiếp.
Nhiếp lão phu nhân nhìn hai người cùng rời đi, trong mắt hiện lên một tia sương mù, cảm thấy Trình Thâm đi quá xa.
Nhiếp Tư Diệu là đứa cháu gái yêu nhất của bà, không thể để cô chịu uất ức.
Đợi cho đến khi hai người kết hôn, bà sẽ cho người kết liễu Hạ Nhiên một cách lặng lẽ.
Nhưng bà không bao giờ nghĩ tới Trình Thâm chưa từng có ý định tổ chức đám cưới với cháu gái bà.
Đúng như Trình Thâm tối hôm qua đã hứa, vừa rời khỏi nhà Nhiếp gia không lâu, đã trực tiếp đưa cuốn "Sách minh họa thiết kế bậc thầy nổi tiếng (Bản hiếm)" cho cô.
Nhìn thấy Hạ Nhiên ôm cuốn sách như một báu vật, anh tận dụng cơ hội hiếm có, nói: "Để báo đáp anh đã mạo hiểm tính mạng lấy quyển sách này cho em, có thể mời anh một bừa tối được không?"
Mặc dù bây giờ Hạ Nhiên thật sự không muốn ở cùng anh, nhưng Trình Thâm đã giúp đỡ rất nhiều trong chuyện này, vì vậy cô đồng ý.
Nào ngờ lúc cô vừa gật đầu, một chiếc ô tô đã dừng ngay bên cạnh xe họ, dưới cửa kính xe xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Lục Bắc Thần cười nhìn Hạ Nhiên và Trình Thâm, nói: "Nhiên Nhiên, có muốn anh chở em về không?"
Vốn dĩ Hạ Nhiên vừa nhận sách liền muốn cùng anh đọc, nhưng nghĩ anh hẳn là đã đi rồi, cho nên cô cũng không gọi điện thoại quấy rầy anh.
Bây giờ tình cờ gặp nhau, đương nhiên rất tốt.
Cô nhìn Trình Thâm bằng ánh mắt tiếc nuối nói:
"Nếu không lần