" Đàm Trạm anh ngẩn người gì thế."
" Đàm Trạm...Đàm Trạm."
Nhược Y Y thấy Tống Đàm Trạm ngẩn người cô ta gọi liền mấy câu mà không trả lời.
" Đàm Trạm." Nhược Y Y gọi thêm câu nữa thì Tống Đàm Trạm cũng đã có phản ứng.
" Hả...à anh không sao.
Chúng ta vào nhà thôi bên ngoài nhiều muỗi."
Nhược Y Y cảm thấy Tống Đàm Trạm rất lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi theo sau Tống Đàm Trạm vào nhà.
Khung cảnh trong nhà dường như khác so với mọi ngày, tiếng cười tiếng nói tràn ngập cả căn phòng bếp.
Tống Đàm Trạm đi vào nhà nhìn thấy khung cảnh này mà trong lòng cảm thấy rạo rực, khung cảnh này bản thân hắn mơ ước không biết bao nhiêu lầm.
" Yên Nhi...Yên Nhi cô nhìn này tôi..."
Bạch Diệp Chi còn đang tính khoe thành quả kho thịt của mình vừa mới được Yên Nhi chỉ cho, lời chưa nói hết quay ra thì thấy Tống Đàm Trạm và Nhược Y Y đang đứng ở của.
Bạch Diệp Chi cũng Yên Nhi Thu Nhi im bặt, tiếng cười tiếng nói khi nãy cũng đã biến mất trả lại không gian yên tĩnh hàng ngày.
*Có phải vì mình với Nhược Y Y quay lại nên cô ấy không còn vui vẻ nữa phải không?*
Tống Đàm Trạm nghĩ thầm tâm mi khẽ nhăn, chẳng lẽ là không muốn nhìn thấy hai người bọn họ nên Bạch Diệp Chi không còn vui vẻ cười đùa với hai người kia nữa.
Yên Nhi bên cạnh nhìn qua nồi thịt kho thơm nức mũi, lặng lẽ dơ ngón tay cái lên với Bạch Diệp Chi.
" Thiếu phu nhân cô giỏi thật đó."
Yên Nhi nói vừa đủ để cho Bạch Diệp Chi nghe thấy, Yên Nhi đã khen chắc chắn Bạch Diệp Chi cô nấu không đến mức dở.
Bạch Diệp Chi vui vẻ quay sang Yên Nhi cười cười.
" Nhờ công của Yên Nhi." cô cũng thì thào đủ cho Yên Nhi nghe thấy.
Tống Đàm Trạm trên mặt tỏ vẻ lãnh đạm nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy mất mát đi thứ gì đó.
" Y Y em ngồi ghế đi anh đi rửa nho cho em."
Nghe Tống Đàm Trạm nói thế Bạch Diệp Chi đang nhặt rau tay vô thức dừng lại, bất thường trên khuôn mặt Bạch Diệp Chi đã bị Yên Nhi Thu Nhi nhìn thấy.
Hai cô nàng nhìn nhau tỏ vẻ thương tiếc cô thiếu phu nhân nhưng cũng không dám nói gì mà lặng lẽ tiếp tục nhặt rau.
Bạch Diệp Chi cũng khôi phục lại cảm xúc tiếp tục làm công việc của mình.
Tống Đàm Trạm đi đến bồn rửa thành thạo nhặt từng trái nho ra khỏi cuống, sau đó xả vòi nước rửa sạch từng quả.
Tống Đàm Trạm yên lặng đứng rửa nho đôi tay thuần thục chắc chắn đây không phải lần đầu làm việc này, cơ thể cao lớn đứng đó nhưng thoạt nhìn lại có vẻ rất ôn nhu.
Bạch Diệp Chi lại cảm thấy tủi thân rồi, nhưng biết làm sao được Bạch Diệp Chi liên tục phải chấn an mình, để không bị Tống Đàm Trạm làm rối loạn cảm xúc nữa.
" Nho của em, mau ăn đi."
Tống Đàm Trạm rửa xong đưa ra cho Nhược Y Y đang ngồi ở ghế đợi.
" Đàm Trạm cảm ơn anh."
Cô ta nói thật to giống như sợ Bạch Diệp Chi không nhìn