" Thiếu phu nhân tay của cô."
Rõ ràng cô là người bị bỏng, cô là người bị đau nhưng Yên Nhi và Thu Nhi lại khóc thút thít bên cạnh.
Rốt cuộc là cô bị thương hay bọn họ bị thương cô cũng không biết nữa, Bạch Diệp Chi cười khổ.
" Các cô thật là tôi không sao chỉ bị bỏng nhẹ thôi."
" Thiếu phu nhân..." Yên Nhi và Thu Nhi cùng đáp.
" Được rồI các cô cứ làm như tay bị làm sao vậy, còn không mau xử lý vết thương cho tôi."
Hai người mải khóc lúc này mới sực nhớ ra, vết thương của thiếu phu nhân vẫn chưa được xử lý.
Thu Nhi đưa thuốc, Yên Nhi cẩn thận từng tí một xử lý vết thương cho Bạch Diệp Chi.
" Yên Nhi tay của em bị sao thế?"
Bạch Diệp Chi đang chăm chú nhìn đôi tay cẩn thận xử lý vết thương cho mình, cô cũng chợt nhận ra tay Yên Nhi bị thương.
Còn có phần giống bị người ta hắn hiếp cào vào mu bàn tay.
" Thiếu...thiếu..phu nhân do em không cẩn thận nên bị vật gì đó cào vào thôi."
Bạch Diệp Chi nghe Yên Nhi trả lời nhưng cô cứ thấy không đúng lắm, đây rõ ràng nó nốt móng tay hằn vào.
Thu Nhi đứng bên cạnh không chịu được nữa bèn nói ra tất cả mọi chuyện cho Bạch Diệp Chi.
" Thiếu phu nhân cô ấy nói dối đó."
" Không biết lúc sớm thiếu phu nhân có nghe không, Yên Nhi mang nước đến cho tiểu thư Nhược nhưng không may làm đổ ra váy của cô ấy.
Ngoài mặt thì cô ấy không sao nhưng lại ôm thầm đến bên Yên Nhi cấu vào tay cô ấy."
Bạch Diệp Chi thật không ngờ cho dù Nhược Y Y có quá đáng với cô thì cũng là lẽ phải, nhưng cô không ngờ được Nhược Y Y cô ta cũng không phải dạng hiền lành gì.
" Thiếu phu nhân người phải cẩn thận với tiểu thư Nhược kia."
Bạch Diệp Chi cười khổ cho dù cô có cẩn thận thì cũng có tác dụng gì cơ chứ, cô ta có Tống Đàm Trạm đúng là không sợ trời không sợ đất.
Buổi tối vì sự cố mà Bạch Diệp Chi chưa ăn gì bụng có hơi đói, nhưng cô cũng không còn tâm trạng ăn uống.
Huống hồ hai người họ còn đang ở dưới cô không muốn xuống làm kì đà cản mũi.
" Hai người cũng về nghỉ ngơi đi hôm nay vất vả rồi."
Thu Nhi Yên Nhi nghe thế không ở lại nữa liền đi về phòng của họ nghỉ ngơi.
Cả một ngày mệt mỏi Bạch Diệp Chi uể oải bước vào phòng tắm, vì tay bị bỏng cô có chút khó khắn.
Cũng chỉ có thể lau qua người rồi lên giường đi ngủ cho đỡ mệt.
Cũng có thể thì hôm nay rất mệt nên Bạch Diệp Chi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, hơi thở đều đặn chắc chắn là ngủ rất sâu.
Cánh cửa phòng Bạch Diệp Chi hé mở, một bóng hình cao lớn bước vào phòng.
* Tách*
Đèn trong phòng được bật lên nhưng Bạch Diệp Chi vẫn không hay biết, Tống Đàm Trạm đi đến giường Bạch Diệp Chi đắp lại chăn cho cô.
Đập vào mắt Tống Đàm