Chu Noãn nghĩ bụng: Hứa Doanh? Cô chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Chu Diệc Mạch nhíu mày hỏi cô: "Em và Trương Tuần là đồng nghiệp?"
"Ừm..." Chu Noãn ấp úng đáp: "Thật ra trước đây hai người đã từng gặp nhau rồi... Chính là lần gặp gỡ bất ngờ ở nhà hàng ấy... Anh ấy..." Cô ngần ngừ kể.
Chu Diệc Mạch nhớ lại. Hôm đó, ở nhà hàng, người đàn ông ngồi đối diện Chu Noãn quay lưng về phía anh nên anh không thấy được mặt, chỉ nghĩ là người theo đuổi Chu Noãn thôi. Anh nào ngờ đó lại là Trương Tuần.
Trương Tuần sao lại làm giáo viên mầm non... Chu Diệc Mạch không thể tưởng tượng nổi.
"Diệc Mạch, anh đang nghe chứ?" Chu Noãn nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ, anh đang nghe." Vừa rồi anh không tập trung lắm.
Anh vỗ vai cô: "Noãn Noãn, đợi anh ở đây một lát rồi mình nói tiếp."
"Vâng."
Chu Diệc Mạch cười nhẹ rồi quay lại bàn luận với Lục Học.
Tuế Tuế đã chìm vào giấc ngủ, Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn đến tiệm mì bên cạnh bệnh viện ăn tối.
Sau khi ngồi xuống, Chu Noãn nói: "Diệc Mạch, thật ra mình ăn ở nhà ăn bệnh viện cũng được mà."
Chu Diệc Mạch lấy nước ấm làm sạch đũa giúp Chu Noãn rồi nói: "Là anh không muốn. Anh ăn mãi chán rồi nên muốn đổi vị."
"À."
Ông chủ bưng lên một bát mì gà, một bát mì bò và hai đĩa đồ ăn kèm.
Chu Diệc Mạch đưa đôi đũa đã làm ấm cho Chu Noãn: "Em ăn đi cho nóng."
Chu Noãn nhận lấy, bắt đầu ăn mì gà.
Đang ăn, một cái thìa hiện ra trước mặt Chu Noãn, trên đó có mấy miếng thịt bò.
"Hôm nay vất vả rồi, khao em." Chu Diệc Mạch cười khẽ.
Chu Noãn ngây người.
"Ngại anh à?" Chu Diệc Mạch đùa.
Chu Noãn chu môi, nhận lấy thìa, lấy đũa gắp một miếng rồi đưa vào miệng: "Em ăn thịt rồi thì anh ăn gì?"
Chu Diệc Mạch ăn một gắp mì rồi nói: "Mì... và em."
"Cái gì?" Chu Noãn không nghe rõ.
"Không có gì."
Chu Diệc Mạch nhếch miệng.
"Diệc Mạch."
"Ơi?"
"Anh quen Trương Tuần à?"
Chu Diệc Mạch gật đầu: "Ừ, vì hai nhà là đối tác làm ăn nên hồi nhỏ có cùng chơi với nhau, sau này lớn lên vì một số lí do mà bọn anh ngày càng xa lạ ."
"Ồ ~" Chu Noãn đã hiểu.
"Diệc Mạch."
"Ơi?"
"Vậy... Hứa Doanh là ai?" Chu Noãn nhớ lúc nãy khi Trương Tuần nhắc đến tên người này, giọng nói rất lạ.
Chu Diệc Mạch siết đôi đũa trong tay. Chu Noãn thấy được động tác nhỏ của anh.
Lẽ nào người này cũng giống mẹ đẻ của Tuế Tuế, là một điều cấm kị không ai được nhắc đến?
Chu Diệc Mạch im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: "Anh sợ một khi nói ra rồi em sẽ băn khoăn."
Chu Noãn thấy Chu Diệc Mạch nghiêm túc như vậy bèn cụp mắt, vậy rốt cuộc cô có nên nghe hay không đây?
Một lát sau Chu Noãn mới nói: "Em có thể giữ lại câu hỏi này được không?"
Đến khi cô muốn biết, anh lại nói cho cô.
"Được."
Chu Diệc Mạch cười một tiếng, mắt sáng long lanh.
Sau đó, bàn ăn yên tĩnh lại. Hai người cúi đầu ăn mì, dẫu chung quanh có ồn ào thế nào thì không khí ở đây vẫn yên tĩnh hài hoà, không hề lúng túng.
Sau khi ăn xong, hai người nắm tay về bệnh viện. Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn đến bãi đậu xe.
"Sao vậy? Mình không lên à anh?." Chu Noãn hỏi.
"Đợi ở đây một lát."
"Vâng."
Ngay sau đó, Thẩm Trạch lảo đảo chạy tới.
Anh ta mới vừa tan tầm, Chu Diệc Mạch đã nhắn một tin: Muốn gặp Noãn Noãn không?
Anh ta: Muốn muốn muốn! Tôi muốn hỏi xem một cô gái tốt như vậy sao lại đồng ý lấy cậu!
Chu Diệc Mạch: Đến bãi đậu xe đi.
Vì vậy Thẩm Trạch vội vàng thay quần áo rồi tới đây.
"Noãn Noãn! Chào em!" Thẩm Trạch thở dốc, đẩy gọng kính.
Chu Noãn cười khẽ: "Đây là người anh em nối khố của anh?"
"Nối khố cái gì?" Chu Diệc Mạch ngạc nhiên.
Thẩm Trạch vỗ vai anh: "Nói cậu đó, Diệc Mạch, hồi nhỏ cậu có mặc quần đùi của tớ còn gì?"
Chu Diệc Mạch cạn lời.
Thẩm Trạch: "Nói đi, chuyện gì? Làm gì có chuyện đang yên đang lành cậu lại gọi mình."
Chu Diệc Mạch nói: "Phiền cậu đưa Noãn Noãn về nhà."
"Được thôi!" Thẩm Trạch đồng ý.
"Em..." Thực ra Chu Noãn muốn ở lại với Tuế Tuế, Chu Diệc Mạch đã vất vả làm việc cả ngày trời, cô muốn anh nghỉ ngơi đầy đủ.
Chu Diệc Mạch sờ đầu cô: "Nghe lời."
Thẩm Trạch thấy thế, biết điều tìm một lý do rời đi: "Tớ đi lấy xe đây."
Rồi anh ta biến đi như một làn khói.
"Diệc Mạch..." Chu Noãn chép miệng, anh chưa thương lượng với cô câu nào.
Chu Diệc Mạch ôm lấy cô: "Noãn Noãn, em cũng vất vả rồi, trước khi lấy em anh cũng trực ban mỗi ngày, hôm nay chỉ tiện thể trông thêm Tuế Tuế thôi, không sao đâu."
"Huống chi em chưa từng bị thủy đậu, đừng làm anh lo lắng, được không?"
Yên lặng nghe xong, Chu Noãn khẽ gật đầu trong lòng anh.
"Ngày mai không thể đưa em đi làm rồi." Anh nhẹ nhàng nói.
"Vâng, em tự đi xe buýt cũng được."
"Ừ."
Thẩm Trạch lái xe đến gần. Thấy vậy, Chu Noãn cũng rời khỏi vòng ôm của Chu Diệc Mạch.
"Vậy em đi đây." Chu Noãn nói.
Chu Diệc Mạch nhìn gương mặt cô, sau đó nhanh chóng cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng: "Ngủ sớm nhé."
"Vâng..."
Chu Noãn đỏ mặt, mất hồn mất vía, cố ra vẻ bình tĩnh thắt chặt dây an toàn.
Thẩm Trạch: Tôi cận 600 độ, tôi không thấy gì cả...
Thẩm Trạch: Sao trước kia mình lại không phát hiện người anh em này sến súa như thế nhỉ?
Xe ra khỏi bãi, Chu Noãn vẫn nhìn bóng hình đang đứng qua kính chiếu hậu.
Cô khẽ nở nụ cười, đôi mắt long lanh.
Trên đường, Thẩm Trạch tự nhiên nói luôn miệng như chú chim sẻ.
"Noãn Noãn, em cảm thấy Diệc Mạch trông thế nào?"
"Đẹp trai."
Thẩm Trạch: Hồi nhỏ anh đẹp hơn xa cậu ta!
"Vậy em thấy tính tình cậu ấy thế nào?"
"Rất tốt."
Thẩm Trạch: Cô gái này không bị ấm đầu chứ? Cái tên Diệc Mạch kia xấu tính xấu nết...
"Noãn Noãn à em thích cậu ta ở điểm nào?"
"Ừm..." Chu Noãn do dự: "Dịu dàng hiểu chuyện đáng yêu?" Cô cười nói.
Thẩm Trạch: Đáng ra phải lấy điện thoại ghi âm lại... Cho Chu Diệc Mạch nghe xem.
"Đây là người tình trong mắt hoá Tây Thi trong truyền thuyết à?" Thẩm Trạch cười nói.
Chu Noãn bình tĩnh đáp: "Anh ấy vốn chính là Tây Thi mà."
Thẩm Trạch không còn