Lúc Chu Diệc Mạch tiến vào phòng bệnh, Tuế Tuế đã tỉnh rồi.
Tuế Tuế: Bố ơi bố!
Bàn tay nhỏ xinh vỗ bồm bộp lên giường, rất vui vẻ.
Chu Diệc Mạch chỉ chỉ vào bình giữ nhiệt trong tay: Tuế Tuế, mẹ nấu canh cho con.
Tuế Tuế vui mừng ôm lấy.
Tuế Tuế: Vậy mẹ đâu rồi?
Chu Diệc Mạch: Mẹ đi làm, sau khi tan việc sẽ đến thăm Tuế Tuế.
Tuế Tuế mím môi, đôi mắt nhìn trừng trừng vào bình canh.
Chu Noãn đến vườn trẻ, trong đầu còn nghĩ tới Tuế Tuế và Chu Diệc Mạch, xoắn xuýt không biết có nên gọi điện thoại hay không thì Chu Diệc Mạch đã điện thoại tới.
Chu Noãn thấy tên hiện lên là chồng, lập tức nghe điện thoại.
"Alo? Diệc Mạch."
Nghe tiếng vừa gọi, Vương Lị nghe lời đoán ý, hai tay chống cằm nhìn Chu Noãn.
Trương Tuần tuy cúi thấp đầu xem sách nhưng tâm tư lại chạy tới chỗ Chu Noãn.
Các thầy cô khác trong văn phòng không ai biết sự tình nên cũng không ai để ý tới.
"Ừ, Tuế Tuế nói nhớ em." Chu Diệc Mạch tùy tiện tìm cớ.
Anh cười nhạt, ngón tay trắng trẻo thon dài gõ đầu, gọi điện thoại cho vợ của mình còn phải tìm cớ sao?
"Anh cũng nhớ em."
"Noãn Noãn, em đã đến rồi sao không báo cho anh biết." Giọng nói ôn hòa lành lạnh lần thứ hai vang lên bên kia đầu điện thoại.
Chu Noãn mềm dịu nói: "Vốn là muốn gọi điện thoại cho anh, gặp bác sĩ Lục, lại bị muộn giờ làm nên nhờ anh ấy mang canh vào."
"Ừ, canh uống rất ngon."
"Thật sao?"
Cô còn sợ mùi vị không hợp ý anh.
"Thật mà, Tuế Tuế cũng rất thích." Chu Diệc Mạch cười nhạt, sợ rằng anh lừa cô cũng không được, canh thật sự rất ngon.
"Anh thích là tốt rồi."
"Bác sĩ Chu...Giường 3 phòng 208 cần anh ngài đi xem một chút..." Tiếng nói lờ mờ truyền tới.
Chu Noãn hiểu rõ, "Anh đi xem bệnh đi, em cũng phải lên lớp rồi."
"Ừ."
Hai người cúp máy.
Không có lời từ biệt cũng như hẹn gặp lại, liền cắt đứt điện thoại, nhiều năm sau hai người vẫn duy trì thói quen như vậy, ngầm hiểu ý lẫn nhau, cũng chỉ hai nguời bọn họ mới có thói quen như vậy.
Vương Lị mở to mắt nhìn Chu Noãn.
Chu Noãn hơi nghiêng đầu, ý là: làm sao vậy?
Vương Lị khoa tay nói hai chữ: Kẹo cưới.
Chu Noãn lắc đầu, cũng không phát ra âm thanh: không có.
– Vậy lúc nào thì có?
– Không biết.
– Vậy lúc nào có tiểu Noãn Noãn?
Vương Lị le lưỡi một cái.
Chu Noãn đỡ trán, tiểu Noãn Noãn....
Mình với anh ấy, vẫn còn sớm...
Sau khi tan việc Chu Noãn tới bệnh viện đa khoa, cô đi vào, theo lời dặn của y tá không chạm vào Tuế Tuế.
"Tuế Tuế, mẹ tới rồi." Chu Noãn giơ bánh gato trong tay lên.
Tuế Tuế kịch liệt vẫy vẫy tay: mẹ!
Chu Noãn: Tuế Tuế tự mình ăn có được không?
Tuế Tuế ngoãn ngoãn gật đầu.
Chu Noãn giúp bé lấy bé gato ra dĩa, nhìn bé ăn, say đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Diệc Mạch.
-Em ở phòng bệnh của Tuế Tuế.
Chu Diệc Mạch lập tức trả lời tin nhắn.
– Đợi lát nữa anh đưa em về nhà.
– Vâng.
Chu Noãn trả lời xong tin nhắn, lại nhìn dáng vẻ vui tươi của Tuế Tuế, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng.
Giờ này Chu Diệc Mạch đang ở phòng bệnh VIP sa hoa, nét mặt nghiêm nghị, trên giường bện trước mjawt là một phụ nữ có thai, khuôn mặt ưu thương.
Các bác sĩ uy tín nhất của bệnh viện bao gồm phụ khoa, khoa nhi, khoa tim mạch và khoa ngoại đều ở trong phòng bệnh này.
Nằm trên giường chính là An Tuyết – vợ của Thành Dương, vợ của giám đốc bệnh viện.
Một lát sau, có một vị giáo sư lớn tuổi tỏ ra do dự, nói với giọng điệu khó xử: "Đứa trẻ vẫn là..."
"Không được...." An Tuyết thương tâm nói, "Tôi thật vất vả mới có chúng nó..."
"Phu nhân, tôi phải nói thật, khi đứa trẻ lớn lên, tim của ngài không chịu được áp lực sẽ từ từ bị suy kiệt." Một bác sĩ khác có khuôn mặt nghiêm túc nói.
"Tôi không sao hết... Tôi muốn bảo vệ hai đứa trẻ..." Cô gái trên giường yếu đuối khóc lên.
"Tiểu Tuyết, lần này nghe bác sĩ được chứ." Một người đàn ông mặc tây trang dáng vẻ hiên ngang, lo lắng khuyên bảo.
Người này chính là Thành Dương.
"Thành Dương, em không muốn, chẳng dễ gì em mới có hai đứa con này." Tâm tình An Tuyết có chút kích động.
Hai vợ chồng kết hôn nhiều năm, Thành Dương biết rõ vợ mình bị bệnh tim, vốn không muốn mang thai.
Ai biết rằng đứa trẻ này lại đến đột ngột như vậy.
Bác sĩ khoa nhi lúng túng, nếu như đứa trẻ khỏe mạnh thì tốt, nhưng mà....
Phân tích từ hình ảnh của máy móc tiên tiến nhất, An Tuyết mang thai đôi, nhưng không may là hai đứa trẻ cùng có chung một số bộ phận.
Bây giờ An Tuyết mang thai hơn năm tháng, nếu vì sức khỏe của người mẹ mà sinh non thì không tốt cho đứa trẻ. Nhưng nếu vì đứa trẻ, kèo dài thêm thời gian thì người mẹ có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Mà tỷ lệ phẫu thuật thành công chia tách hai trẻ sinh đôi gắn liền không tới 5%.
Ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt các giáo sư cực kỳ không tốt, cấp trên tạo áp lực cho bọn họ, làm thế nào để vẹn toàn đôi đường, khó càng thêm khó.
Trưởng khoa nhi giữ lại Chu Diệc Mạch cùng Lục Học, "Lục Học, Diệc Mạch, hai người mấy tháng nay phải bận rộn một chút rồi."
Hai người gật đầu.
Lúc Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn về nhà, Chu Diệc Mạch chau mày.
Chu Noãn biết anh gặp chuyện phiền lòng.
Xe đến cửa nhà, Chu Noãn cởi dây an toàn, cô không lập tức xuống xe mà nghiêng người sang nhìn Chu Diệc Mạch.
Cô đưa bàn tay ấm áp ra sờ vào gò má anh.
Chu Diệc Mạch chẫm rãi quay đầu lại.
Chu Noãn dùng đầu ngón tay vuốt ve phía giữa hai hàng lông mày, nói với âm thanh mềm mại, "Đừng nhíu, đều nhíu lại thành một đường rồi."
Lông mày Chu Diệc Mạch giãn ra, cười nhạt, lo lắng sao?
"Anh không sao." Chu Diệc Mạch ôn hòa nói.
"Ừ, vậy em đi đây."
Chu Noãn thu tay về, lại nhìn Chu Diệc Mạch một chút rồi xuống xe.
"Noãn Noãn." Chu Diệc Mạch gọi cô lại.
"Dạ?"
"Mấy tháng này có khả năng anh sẽ đi công tác hơi nhiều." Đầu tiên Chu Diệc Mạch báo trước một tiếng cho Chu Noãn.
"Không sao, em có thể tự chăm sóc chính mình."
Chu Diệc Mạch khẽ gật đầu, "Em đi vào đi."
"Vâng."
Chu Diệc Mạch nhìn Chu Noãn vào nhà, sau đó nổ máy rời đi.
Đảo mắt đã qua, trời trở nên lạnh.
Bệnh thủy đậu của Tuế Tuế đã tốt hơn, trên người cũng khôi phục lên nhiều, không bị để lại sẹo.
Vừa đúng Chủ Nhật, Tuế Tuế nằm nhoài trên cửa kính phía trước phòng khách, tập trung tinh thần nhìn ra phía ngoài.
Chu Noãn ở trên ghế sô pha nhìn bé hồi lâu, đi tới bên cạnh khoa tay làm thủ ngữ.
Mấy tháng này thủ ngữ của cô tiến bộ thần tốc, đều nhờ dì Lí dạy.
Chu Noãn: Tuế Tuế đang nhìn gì vậy?
Tuế Tuế: Mẹ, lúc nào thì tuyết rơi?
Chu Noãn: Còn một khoảng thời gian rất dài rất dài nữa.