Về đến nhà, thấy đôi giày ở cửa, Chu Noãn biết Chu Diệc Mạch đã về đến nơi.
Cô rón rén lên lầu thì thấy anh đang ngủ trên ghế sô pha ở tầng hai.
Gương mặt nhìn nghiêng góc cạnh, đôi hàng mi dày, mái tóc mềm mại có đôi chỗ ngả vàng, tất cả đều bình yên đến lạ dưới ánh đèn dìu dịu. Chu Noãn đứng lặng ở đầu cầu thang, chăm chú nhìn anh hồi lâu rồi cúi đầu mỉm cười, đôi mắt sáng ngời long lanh.
Chu Noãn đi vào phòng lấy tấm chăn nhung, rón rén đi tới bên cạnh nhẹ nhàng phủ lên người anh.
Cô sợ đánh thức anh.
Thực ra thường ngày Chu Diệc Mạch cũng ngủ không sâu, huống chi lần này lại nhiều động tĩnh đến thế. Đôi mi anh khẽ rung, mắt lim dim mở, đôi ngươi màu hổ phách còn đang mơ màng. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Chu Noãn.
Chu Diệc Mạch híp mắt mỉm cười nhìn cô.
Chu Noãn nhìn vào mắt anh, dịu dàng nói: "Em xin lỗi, đánh thức anh rồi."
"Về rồi à ... Mọi người đi đâu vậy..." Chu Diệc Mạch lười biếng khan giọng nói.
Lúc anh về, trong nhà chẳng còn một bóng người.
"Em đưa Tuế Tuế đi mua mấy bộ áo quần mới."
Chu Noãn nhẹ nhàng nói, cô không nhắc đến chuyện gặp Hứa Doanh.
"Anh ăn cơm chưa?" Chu Noãn hỏi.
Chu Diệc Mạch khẽ gật đầu.
Anh đứng dậy, đôi mắt ấm áp nhìn Chu Noãn: "Noãn Noãn."
"Vâng?" Cô đáp bâng quơ.
"Ngày mai anh sẽ đi công tác ở Đức." Chu Diệc Mạch nói.
Chu Noãn nói: "Em biết rồi."
Cô ấn vai Chu Diệc Mạch để anh nằm xuống rồi dặn dò: "Anh cũng nên để ý đến sức khỏe của mình, em thấy gần đây anh luôn không ngủ đủ giấc."
Ba ngày trước, Chu Diệc Mạch mới đi công tác ở Mỹ về, thế mà ngày nào anh cũng đi sớm về trễ. Tất nhiên là trừ hôm nay.
"Ừ." Chu Diệc Mạch đáp lời, giọng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
Chu Noãn luôn âm thầm lặng lẽ, điều gì cô cũng chấp nhận. Có lúc anh chỉ mong cô có thể không ân cần như vậy mà cáu kỉnh một chút, nhưng tưởng tượng xong lại nhủ thầm nếu thật như vậy, cô đã chẳng còn là Chu Noãn rồi.
Chu Diệc Mạch kéo tay để cô dựa vào lòng anh, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, mang chút áy náy nói: "Gần đây không có thời gian ở cùng em và Tuế Tuế..."
"Đúng vậy." Chu Noãn cười ngắt lời anh, cô không cảm thấy uất ức , nghiêm túc nói: "Em rất tự hào, anh làm tất cả đều vì cứu sống những sinh mệnh nhỏ bé, phải không nào?"
Ánh mắt Chu Diệc Mạch ấm áp , anh đáp: "Ừ... Tháng sau chính là thời khắc quyết định rồi."
"Vậy thì tốt quá. Cố gắng lên. " Chu Noãn mỉm cười.
Chẳng bao lâu sau, Chu Diệc Mạch bắt đầu hít thở đều, lồng ngực nhấp nhô. Chu Noãn rời khỏi vòng tay anh, nửa quỳ ở bên ghế sô pha.
Anh lại thiếp đi rồi... Hẳn anh đã rất mệt mỏi...
Chu Noãn lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, cho đến khi chân tê rần đứng lên.
Đã qua đầu mùa đông, trời lạnh đến nỗi mỗi lần cùng Tuế Tuế ra ngoài, Chu Noãn đều phải đeo găng tay.
Chiếc khăn quàng cổ cô đan cho Chu Diệc Mạch cũng chỉ còn một đoạn cuối cùng.
Chu Diệc Mạch thay quần áo xong thì xuống lầu, vội vàng ăn sáng rồi hôn lên má Tuế Tuế tạm biệt: Bố đi làm nhé.
Tuế Tuế kéo lấy góc áo anh, anh tưởng con bé không nỡ để mình đi, liền đồng ý với bé: Đêm nay bố sẽ về sớm.
Nhưng Tuế Tuế chỉ vào Chu Noãn đang ăn cháo: Bố, bố vẫn chưa hôn mẹ.
"Khụ khụ." Chu Noãn sặc cháo rồi.
Thím Lý cầm bát đũa đi vào nhà bếp, cười nói: "Dì đi rửa bát đây."
Chu Diệc Mạch nhìn về phía Chu Noãn, cô nghiêng mặt sang chỉ gò má nói: "Miễn cưỡng cho anh hôn một cái đấy."
Chu Diệc Mạch mỉm cười, cúi người xuống hôn, nhưng nụ hôn ấy lại không rơi xuống gò má cô.
Anh chạm khẽ vào khóe môi cô.
Sau đó Chu Diệc Mạch đứng dậy, sửa sang lại áo quần, vẫy tay chào Tuế Tuế: "Bố đi nhé."
Chu Noãn sững sờ tại chỗ... Cô lại bị đánh lén...
Chu Noãn lấy Chu Diệc Mạch đã lâu, hai người dù ngủ cùng giường nhưng vẫn chưa làm gì, chỉ đắp chăn ngủ mà thôi.
Thân mật nhất cũng chỉ có nắm tay, ôm ấp, hôn mặt, cái hôn này làm cô bối rối...
Tuế Tuế che miệng cười, thím Lý từ phòng bếp đi ra cũng nhếch miệng cười, "Noãn Noãn, mặt đỏ như trái hồng vậy."
"Đâu có... có..." Cô phản kháng nhát gừng.
Được rồi... Bản thân cô cũng cảm thấy mặt cô bây giờ... chắc chắn đang đỏ bừng...
Sau khi lên xe, Chu Diệc Mạch nghĩ tới vẻ mặt ngây ngô của Chu Noãn bèn nhếch miệng cười.
Đến bệnh viện, Thẩm Trạch thấy dáng vẻ anh như vậy liền hỏi: "Sao vậy? Bác sĩ Chu đáng kính, cậu rất tự tin vào cuộc giải phẫu hôm nay hả?"
Chu Diệc Mạch không nói gì. Hôm nay chính là ngày làm phẫu thuật cho An Tuyết, vợ của chủ tịch Thành Dương.
Mấy tháng nay, anh bôn ba khắp nơi giao lưu kinh nghiệm cũng vì việc này.
Anh làm trợ thủ thứ nhất, không thể xảy ra sai lầm.
Buổi sáng lúc rời nhà, Chu Noãn đã khiến anh rất vui vẻ, có lẽ giải phẫu sẽ càng thêm phần thuận lợi.
"Cố gắng hết sức thôi." Chu Diệc Mạch bình tĩnh nói.
Chu Diệc Mạch cầm một tập tài liệu dày đứng lên, Thẩm Trạch hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Họp trước phẫu thuật."
Thẩm Trạch vốn định đến cổ vũ anh, xem ra cũng không cần nữa rồi.
Chu Diệc Mạch không phải là một người dễ dàng nhận thua.
Phẫu thuật lấy bào thai trong bụng An Tuyết thuận lợi hoàn thành trước buổi trưa, sau đó lại phẫu thuật chia tách hai đứa trẻ sinh đôi, cuộc phẫu thuật kéo dài từ trưa tới buổi chiều.
May mà họ thành công.
Tỷ lệ thành công chỉ có 3%, vậy mà họ làm được rồi.
Chuyện này tác động không ít đến giới truyền thông, trong nước có rất ít tiền lệ.
Trước phòng mổ, một đoàn giáo sư cùng phó giáo sư đang tiếp nhận phỏng vấn.
Có vài người cũng tìm kiếm bóng dáng Chu Diệc Mạch, là bác sĩ Phó Chủ Nhiệm có tiềm năng nhất cũng trẻ nhất trong nước, nghe nói đã có nhiều năm kinh nghiệm khám bệnh ở nước ngoài, đủ để trở thành một đề tài lớn.
Chỉ có điều vai chính mãi không thấy tăm hơi.
Mà bên kia, Chu Diệc Mạch một thân một mình đứng tựa trên tường hành lang, điện thoại di động không ở bên người. Anh thở chậm và sâu, hiện tại anh rất muốn chia sẻ cảm xúc của mình với Chu Noãn. Anh đang vừa vui sướng vừa biết ơn.
Buổi chiều, phòng bao riêng trong quán bar Long Tuyền vô cùng náo nhiệt.
Cuộc phẫu thuật đạt thành công tốt đẹp, mọi người bèn tổ chức buổi liên hoan chúc mừng.
Thông thường Chu Diệc Mạch sẽ từ chối những buổi tiệc rượu kiểu này, nhưng lần này cũng không thể không tới.
Trong bữa tiệc, Chu Diệc Mạch thở dài. Mọi người liên tiếp chúc rượu, Anh giờ đã say, ánh mắt mê ly.
Thẩm Trạch ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, cảm thấy anh thiếu người chăm sóc, bèn nhanh trí.
Anh ta lặng lẽ thì thầm với Chu Diệc Mạch: "Tớ gọi điện để vợ cậu đến đón cậu nhé?"
Chu Diệc Mạch gật đầu không chút do dự.
Thẩm Trạch lấy điện thoại từ túi áo khoác của anh ra gọi điện cho Chu Noãn. Trong danh bạ điện thoại, hầu hết danh mục đều rất đơn giản rõ ràng, chỉ có họ và tên.
Anh ta là A Trạch.
Nhưng Chu Noãn lại là Cục