Chu Diệc Mạch cũng nằm trên giường lật xem báo, thật sự trông chẳng khác gì một ông lão.
"Chu... Chu... Chu Diệc Mạch."
Một âm thanh như muỗi kêu vang lên.
Chu Diệc Mạch nghe tiếng ngẩng đầu lên, Chu Noãn mặc bộ quần áo ban nãy núp ở sau tường.
"Sao vậy em?" Chu Diệc Mạch thấy vẻ mặt đắn đo của cô.
"Quần áo của em ở trong ngăn kéo." Chu Noãn đưa tay chỉ vào ngăn tủ.
Chu Diệc Mạch bình tĩnh bỏ tờ báo xuống, anh đi tới bên cạnh tủ quần áo, mở ra.
"Ô thứ hai bên phải, cái thứ nhất." Cô nói.
Chu Diệc Mạch theo chỉ thị, lấy quần áo.
Sau khi anh lấy xong thì đi về phía Chu Noãn.
Chu Noãn xê dịch về phía sau tường, khoảng cách an toàn, khoảng cách an toàn.
Chu Diệc Mạch cũng hiểu rõ, dừng lại ở cự ly thích hợp, cầm quần áo đưa cho cô, Chu Noãn đưa tay cầm lấy quần áo, lại trở vào phòng tắm.
Chu Diệc Mạch đứng tại chỗ, tay đút vào túi quần, liền nghe thấy tiếng đóng cửa "Tách".
Mỉm cười.
Lúc anh đang lái xe ngẩng đầu lên cửa sổ nhìn trời, từ từ đêm dài mà từ từ đêm dài.
Chu Noãn vào phòng tắm, muốn chết tâm đã có. Vừa rồi đúng là đại não chập mạch, vội vàng vào phòng tắm, nhưng không mang quần áo ngủ.
Cô ở phòng tắm bẽn lẽn nửa ngày, mới chỉnh lại tâm tình đi tìm Chu Diệc Mạch giúp đỡ.
Vừa rồi Chu Diệc Mạch đưa quần áo cho cô cười trộm phải không nhỉ?
Chu Noãn với chuyện ấy mà, cô mới không phải cố ý.
Chu Noãn tháo khăn mặt trên đầu xuống, thay xong quần áo ngủ.
Bắt đầu thổi tóc.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng máy sấy, Chu Diệc Mạch ở bên bệ cửa nghiêng mặt sang bên.
Anh buông mắt suy nghĩ, vòng qua bức tường, đi về phía phòng tắm.
Mở cửa phòng tắm ra, Chu Noãn qua gương phản xạ nhìn về phía cửa Chu Diệc Mạch, anh tùy ý tựa vào cạnh cửa, bộ dạng lười nhác rảnh rỗi nhàn hạ.
Chu Noãn tắt điện sấy tóc, tóc nhỏ khô.
"Anh làm gì mà tựa vào đó thế?" Chu Noãn không xoay người, hai người qua cái gương nhìn nhau.
"Đang suy nghĩ vấn đề."
"Vấn đề gì?" Chu Noãn tò mò hỏi.
"Buổi tối là một giường chăn, hay là hai giường chăn, em quyết định đi." Chu Diệc Mạch đem sự lựa chọn này ném cho Chu Noãn.
"Một giường." Chu Noãn không chần chừ nói.
"Được, Chu phu nhân." Nhận được câu trả lời, Chu Diệc Mạch hài lòng nở nụ cười.
Chu Noãn đi ra đến phòng ngủ, Chu Diệc Mạch vẫn nằm xem báo như cũ. Tầm mắt anh dời về phía Chu Noãn, vừa rồi đã không tinh tế quan sát cô.
Chu Noãn một thân váy ngủ màu trắng ngắn tay đến đầu gối, tóc dài xõa xuống, tự nhiên, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Nhiều năm sau, có người hỏi anh: Ban đầu đối với Chu phu nhân là cảm giác gì?
Anh nghiêm túc cẩn thận trả lời: Tự nhiên, cái loại tự nhiên đó.
Người ta lại hỏi: Cái loại đó là loại nào?
Anh: Cái loại thoải mái đó.
Người ta: Thật sao?
Anh: Thật.
Bạn hỏi anh cảm giác gì, anh thật sự không biết, dù sao cũng cưới được vào tay, lăn qua lộn lại cũng là của anh.
Chu Diệc Mạch vỗ vỗ phía bên phải giường, cất tờ báo: "Noãn Noãn, đi ngủ đi."
Chu Noãn chậm rãi đi tới, vén chăn lên, ngồi ở mép giường, cởi dép, liền chui vào chăn, nằm ngửa mặt.
Chu Diệc Mạch tắt đèn, cũng nằm vào, toàn là tối mịt.
"Chu Diệc Mạch, em có lẽ sẽ khẩn trương không ngủ được." Thanh âm mềm nhũn của Chu Noãn vang lên.
"Em gọi anh là gì thế?" Chu Diệc Mạch rầu rĩ nói.
"Diệp Mạch." Chu Noãn trong bóng tối le lưỡi một cái.
Diệp Mạch, xóa Chu đi.
"Ừm, anh cũng vậy." Chu Diệc Mạch trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
"Nếu không thì chúng ta hàn huyên một chút đi." Chu Noãn đề nghị.
Chu Diệc Mạch cười một tiếng.
Anh là lần đầu tiên trong đời, cùng một người, cùng giường.
Cũng là lần đầu cùng người ta, đắp chăn bông, thuần khiết nói chuyện phiếm.
"Được." Anh đồng ý.
"Một mình anh làm việc một tháng bao nhiêu vậy?" Chu Noãn thuận miệng hỏi.
Chu Diệc Mạch suy nghĩ, anh không nhanh không chậm, từng việc báo cáo: "Nếu nói bệnh viện, mỗi tháng thu nhập hơn một vạn một chút. Nhưng anh cũng có làm chút đầu tư khác, công ty trong nhà cũng có cổ phần, cho nên..."
"Dừng." Chu Noãn cắt ngang lời Chu Diệc Mạch.
"Hửm?"
"Trước khi em đến không nhìn ra là em gả cho một bắp đùi cất giấu khả năng tiềm tàng đấy." Chu Noãn đùa nghịch.
"Ha ha, vậy em có hài lòng với bắp đùi khả năng tiềm tàng này không?" Chu Diệc Mạch cũng trêu chọc.
Chu Noãn nghiêng đầu: "Hết sức hài lòng nha."
"Có muốn thẻ lương không?" Chu Diệc Mạch chủ động hỏi.
Chu Noãn: "Tại sao lại muốn thẻ lương?"
"Đồng nghiệp kết hôn đều đem thẻ lương đưa cho bà xã." Chu Diệc Mạch thành thật nói.
"Không muốn." Chu Noãn mềm mại từ chối.
Trong lòng Chu Diệc Mạch thật ra cực kỳ muốn hai tay dâng lên, thể nghiệm cảm giác mà bọn họ nói.
"Aiiii.... Em đã nói với anh rồi, em một người tiền lương hơn bốn ngàn, lòng tốt của anh gần như hơn phần có một, anh cũng không thể ghét bỏ em." Chu Noãn ngón tay trong chăn xoắn lại nói.
Cô rất muốn xứng đôi với anh.
"Em không ngại anh mới đúng." Anh gần kề cô, nghiêng người sang, ngón tay khe khẽ điểm một cái lên mũi cô.
Anh với người khác, cao ngạo hờ hững; với mình, nghiêm khắc tự kiềm chế; với Chu Noãn... vẫn là không biết.
"Anh làm sao có thể bận bịu như vậy chứ? Công việc bệnh viện bận rộn như vậy, thường xuyên tăng ca." Chu Diệc Mạch tăng ca, điểm này là Chu Noãn nghe dì Lý nói.
Bởi vậy, Chu Diệc Mạch cũng xin lỗi không nói chuyện được với Tuế Tuế.
"Công việc bệnh viện linh hoạt mà, với lại, để ở đó cũng không sao."
Chu Noãn nghĩ trong đầu: Ừm... Giải thích này rất phù hợp với tính cách của anh.
"Ngủ đi, ngày mai phải đi làm." Chu Diệc Mạch giúp Chu Noãn tháo xuống 下辈子, khoảng cách giữa hai người gần lại một chút.
"Dạ."
"Ngày mai anh đón em tan việc, sau đó đi đón Tuế Tuế, được không?"
"Được."
Chu Noãn xoay người một cái, chân không cẩn thận chạm phải Chu Diệc Mạch, Chu Diệc Mạch cũng hít một hơi, lạnh quá.
"Chân em lạnh quá." Chu Diệc Mạch âm thầm nói.
"Mấy năm gần đây vẫn luôn như vậy."
Chu Diệc Mạch hỏi: "Thời kỳ hành kinh có đau bụng à?"
Chu Noãn: Quả nhiên là... bác sĩ.
"Dạ... Thường xuyên bị..." Chu Noãn càng nói càng nhẹ.
"Ai da..." Anh thở dài, mở đèn đầu giường, xuống giường.
Chu Noãn thấy trong phòng có ánh sáng: "Làm sao thế?"
Chu Diệc Mạch không