Giờ phút này Chu Noãn tới sát bên cạnh Chu Diệc Mạch, ánh mắt cô xoay chuyển, "Rốt cuộc anh với chị của em nói chuyện gì mà vui vậy?"
Chu Diệc Mạch: "Thật sự muốn biết?"
Anh cắn một miếng táo, khẽ cười.
"Vâng."Chu Noãn gật đầu.
Chu Diệc Mạch bưng đĩa trái cây đã hết, vừa đi vào bếp vừa nói: "Không nói cho em biết."
Chu Noãn đứng dậy khỏi sofa, cũng theo anh vào bếp, "Anh nói đi mà~."
Một lúc sau, từ phòng bếp truyền ra đoạn đối thoại như sau.
"Hồi nhỏ em đái dầm."
"Em không có."
"Chị của em nói, rõ ràng là có."
"Không có không có không có!"
"..."
"Ngày xưa em còn đánh nhau với con trai?"
"Không có..."
"Làm gẫy cả răng của cậu ta?"
"Không...có..."
"Mặt em đỏ kìa."
"Chu Diệc Mạch!!!"
Cuối tuần, công ty chuyển nhà đến chỗ ở của Chu Noãn, đem nhà cô "cướp sạch sành sanh", khi thợ di chuyển chiếc đàn dương cầm, Chu Noãn lập tức nói: "Phiền anh khi chuyển chiếc đàn này cẩn thận một chút."
"Được." Người thợ sảng khoái đáp ứng, động tác trở nên cẩn thận hơn.
Chu Diệc Mạch bắt gặp dáng vẻ coi chừng của cô, đi đến bên hỏi: "Chiếc đàn rất quan trọng sao?"
Chu Noãn gật đầu: "Vâng, đó là đồ vật duy nhất mà bố mẹ để lại cho em."
Ánh mắt anh dừng trên đỉnh đầu Chu Noãn, không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Khi Chu Noãn tới nhà Chu Diệc Mạch, cô ngay lập tức cảm nhận được một chữ – lớn.
Biệt thự ở khu vực này đặc biệt tốt, giá cả không nhỏ.
Chu Noãn đứng ở cửa, chưa tiến vào.
Chu Diệc Mạch hỏi: "Noãn Noãn, sao lại không vào?"
Cô nghiêng mặt nhìn về phía anh, nói: "Phú tam đại?"
Chu Diệc Mạch cười, "Đây đều là chồng em vất vả đồ mồ hôi nước mắt kiếm được."
"Bác sĩ lòng dạ đen tối?"
"Anh giống sao?" Vị 'bác sĩ lòng dạ đen tối' nào đó cười nhạt.
Chu Diệc Mạch cực kỳ tự nhiên ôm lấy vai Chu Noãn đi vào trong.
Trong nhà sạch sẽ, Tuế Tuế thấy Chu Noãn đến, chạy lại ôm đùi của cô.
Dì Lý đi theo sau Tuế Tuế, Chu Noãn chào bà: "Dì Lý."
"Bà chủ." Dì Lý cũng chào cô.
Chu Noãn thấy bà xưng hô với mình như vậy, vội vàng khoát tay nói: "Dì Lý, dì gọi con Noãn Noãn là được rồi, gọi bà chủ..."
Ánh mắt bà nhìn sang Chu Diệc Mạch, anh gật đầu đồng ý.
"Được, Noãn Noãn." Dì Lý cười rất nhã nhặn.
Tuế Tuế lại dùng thủ ngữ làm gì đó, Chu Diệc Mạch và dì Lý đều hiểu được.
Chu Noãn không biết, nhỏ giọng hỏi dì Lý: "Dì Lý, Tuế Tuế nói gì vậy?"
Khóe mắt bà cong lên, cười yêu thương nói: "Tuế Tuế nói, cô thật sự trở thành mẹ của con bé, nó rất thích cô."
Cô quỳ gối, nhéo nhéo hai má mềm mại của Tuế Tuế, nói: "Cô cũng rất thích con."
"Nhưng mà tại sao Tuế Tuế lại nói em thật sự trở thành mẹ của con bé?"Chu Noãn nghi hoặc nhìn về phía Chu Diệc Mạch.
Anh chỉ cười không đáp, trong lòng lại nói: Tuế Tuế, con bé thật sự hy vọng em trở thành mẹ của nó.
Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn lên lầu hai, tay bế Tuế Tuế.
"Chúng ta ở phòng này."
Cô dò xét bên trong, trong lòng lại nghĩ: phòng của anh ấy thật là rộng.
Đen, trắng, xám – ba màu đơn giản.
"Em muốn trang trí như thế nào cũng được." Chu Diệc Mạch nói.
Anh nhớ tới nhà của Chu Noãn, một nơi ấm áp ngoài tưởng tượng.
"Không vội, sau này từ từ đưa đồ đạc vào." Cô nhếch miệng.
Chu Diệc Mạch nhẹ giọng đồng ý.
Chu Noãn như một học sinh, đứng trước mặt Chu Diệc Mạch, ánh mắt nhìn vào Tuế Tuế trong lòng anh, nói: "Chu Diệc Mạch, không phải em đi học thủ ngữ sao."
Anh khẽ cười, "Không cần phải đi học."
"Nhưng em với Tuế Tuế phải hiểu nhau chứ?"
"Còn có dì Lý mà?"
"Nếu Tuế Tuế muốn nói điều bí mật với em thì sao?"
Sau khi suy tư hồi lâu, đôi mắt Chu Diệc Mạch chăm chú nhìn cô nói: "Anh dạy cho em."
Chu Noãn sửng sốt.
Nghĩ tới ở bệnh viện, y tá và bác sĩ thực tập đều sợ Chu Diệc Mạch như vậy, cô liền nhớ đến danh hiệu "thầy giáo nghiêm khắc" của anh.
"Không cần sao?" Chu Diệc Mạch nhướng mày
Cô cười trừ. "Miễn phí, sao lại không cần chứ?"
Chân mày anh giãn ra, khóe môi giương lên, tâm tình rất vui vẻ.
"Ai nói miễn phí."
Chu Noãn: định bắt chẹt?!?!
Cô híp mắt hỏi: "Căn cứ vào giá thị trường có chiết khấu chứ?"
"Vậy anh phải tính xem, cần bao nhiêu tiền."
Chu Diệc Mạch đột nhiên kề sát vào, chóp mũi hai người suýt thì chạm vào nhau.
Chu Noãn sợ tới mức lui ra phía sau một bước, gót chân va vào giường, lảo đảo một cái, cả người không báo trước ngã ngồi trên giường.
Vẻ mặt cô tràn đầy ngượng ngùng.
Tuế Tuế cười, ngay cả Chu Diệc Mạch cũng cười thành tiếng.
"Được rồi, xuống lầu ăn cơm thôi." Một tay Chu Diệc Mạch ôm lấy Tuế Tuế, vươn tay ra tới chỗ Chu Noãn.
Cô nhìn thấy cánh tay hoàn mỹ không tỳ vết ấy tiến lại gần, tự nhiên nắm lấy tùy ý để anh dắt xuống lầu.
Đương nhiên, suy nghĩ của Chu Noãn là thế này: bước đầu tiên xúc tiến tình cảm vợ chồng, chính là cần tiếp xúc thân thể.
Trái lại Chu Diệc Mạch rất hưởng thụ, vốn chỉ nắm tay bình thường, nửa đường anh lại lặng lẽ buông ra, tay nắm tay với cô, mười ngón đan vào nhau.
Dì Lý đã làm xong đồ ăn, nhìn một nhà ba người cùng đi xuống lầu, quả thực rất vui mắt.
"Ông chủ, đồ ăn đã xong."
"Vâng."Chu Diệc Mạch đáp.
Đến trước bàn ăn, anh mới buông lỏng tay Chu Noãn.
Dì Lý cũng ngồi lên bàn ăn.
Hình như Tuế Tuế vô cùng vui vẻ.
Lúc ăn cơm, bác sĩ Chu luôn bận rộn gắp thức ăn cho con gái và vợ.
Trên bàn ăn có cá lư hấp, gần như một nửa đều nằm trong bát Chu Noãn.
Dì Lý đang ăn cơm, vẫn trộm vui.
Trái lại Tuế Tuế không thích ăn cá, chỉ có điều thấy bố liên tiếp gắp cho mẹ, nên tò mò, cũng cầm đũa gắp thử.
Nhưng lại không với tới.
Đôi mắt mở to mong chờ nhìn về phía Chu Diệc Mạch, anh không để ý con gái.
Tuế Tuế lại nhìn dì Lý, bà cũng không để ý.
Cuối cùng nhìn Chu Noãn, cô gắp một miếng thật lớn để vào bát của cô bé,