Chu Noãn âm thầm nghe ngóng, "Bố mẹ anh... làm gì ?"
"Là người có chút quyền thế." Vì không muốn làm vợ mình căng thẳng, Chu Diệc Mạch nói trước để cô chuẩn bị tâm lý.
Cô quay đầu nhìn anh, nói: "Vậy anh có phải là phú nhị đại* ?"
*phú nhị đại: từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Phú tam đại cũng tương tự như vậy, tính từ đời ông bà.
Chu Diệc Mạch nở nụ cười, chế nhạo: "Là phú tam đại, em tin không ?"
Chu Noãn lắc đầu, tiếp tục động tác trên tay, thản nhiên nói: "Không sao, em gả cho anh chứ không phải cho bố mẹ anh, hơn nữa, em một nghèo hai trắng*, không có gì cả."
*một nghèo hai trắng: một thành ngữ, để ví von nền móng kém, cơ sở yếu, của cải trình độ văn hóa không cao.
"Nhưng mà, đến cùng em cũng phải đi gặp họ."
Nghĩ vậy, cô có hơi khẩn trương.
Bác sĩ Chu rút tay từ trong túi ra, đi đến bên người Chu Noãn, ngồi xổm, ngang với tầm mắt của cô.
Đưa tay phải ra vén mấy lọn tóc lộn xộn bên gò má Chu Noãn ra sau tai, "Cản trở tầm nhìn."
Chu Diệc Mạch cũng không rút tay lại, hai ngón tay chạm vào vành tai của cô, nói: "Ừ, gặp thì gặp, không sợ, có anh ở đây."
Mặt Chu Noãn sắp bị thiêu cháy, anh cười ôn nhu mê hoặc, ngón tay còn cọ cọ vào vành tai cô.
Thấy mặt cô biến thành màu đỏ, anh cười đến sáng lạn, "Noãn Noãn, em đỏ mặt."
Chu Noãn vươn tay sờ mặt mình, Chu Diệc Mạch cũng rút tay lại.
Cô thở phì phì nói, "Đỏ đâu mà đỏ."
"Có cần lấy cho em cái gương không ?"
"Chu Diệc Mạch !!" Chu Noãn vừa tức vừa giận, nhưng giọng điệu lại có phần ngượng ngùng.
Lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn.
"À... em phải đổi cách xưng hô đi." Anh cười nói.
Bác sĩ Chu trưng cầu ý kiến của cô giáo Chu, "Nên gọi là ông xã nhỉ ?"
Chu Noãn: "........" Cô lập tức từ chối, "Không muốn !"
"Vậy gọi là Diệc Mạch."
Anh đứng lên, nhìn Chu Noãn.
Cô hé miệng, lấy tay che mặt, "Có thể." Nhưng vẫn thở hổn hển.
Chu Diệc Mạch đỡ lấy bả vai Chu Noãn, kéo cô đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn cô nói, "Bà Chu, tôi còn chưa làm gì mà bà đã đỏ mặt, vậy sau này..."
"Tương lai còn dài..." Trong lời của bác sĩ Chu có ẩn tình.
Còn định đùa nữa sao ??!
Ahhh ! Mình phải ly hôn !
Anh chồng mới nhậm chức nào đó thấy vẻ mặt vừa tức vừa vội của cô vợ, vô cùng thỏa mãn, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Chu Noãn nhân cơ hội đó bỏ chạy , "Em đi mở cửa."
Mở cửa ra, cô mơ màng, lại có phần chột dạ: "Chị..."
Lưu San nhìn thấy mặt cô đỏ lên như thế, hỏi: "Làm sao mà mặt em đỏ vậy ?"
"Em..."
"Noãn Noãn, ai vậy?" Chu Diệc Mạch cũng từ phòng ngủ đi ra.
Ánh mắt chị lướt qua Chu Noãn, dừng lại trên người Chu Diệc Mạch, nhìn người đàn ông lạ lại nhìn em mình, "Đây là..."
Chu Noãn nuốt nước miếng, "Đối tượng xem mắt..."
"Còn nữa..." Chu Noãn quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Chu Diệc Mạch, giọng nói của anh đủ để Lưu San nghe rõ, "Hiện tại tôi là chồng của Chu Noãn – em gái chị."
Lưu San nghe xong nửa câu đầu thì "À" một tiếng.
Đi vào nhà, lại phát hiện câu sau có gì đó không đúng, đồ ăn cầm trên tay suýt thì rơi xuống đất: "Hả ?"
Trên bàn ăn là đồ ăn mà Lưu San mang tới, nhưng bữa cơm tối nay cả ba người ăn đều không có mùi vị.
Ai cũng không động đũa.
Chu Noãn nhìn ra được, chị mình đang tức giận.
"Chị..."
"Ai cho phép em nói chuyện." Lưu San bực tức.
Cô thức thời im lặng.
"Chị Lưu." Chu Diệc Mạch mở miệng.
Ánh mắt Lưu San chuyển hướng về phía anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Bác sĩ Chu, Chu Noãn nó không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện theo nó."
Bác sĩ Chu chậm rãi nói, "Tôi và Chu Noãn đều là người trưởng thành, đều có thể độc lập suy nghĩ, chúng tôi đưa ra quyết định này, cũng đã qua suy tính kỹ lưỡng."
Chu Noãn: không phải... Em là bị quỷ ám.
"Bác sĩ Chu, cậu bao nhiêu tuổi ?" Lưu San hỏi.
Hai tay Chu Noãn đặt trên đùi nắm chặt lại, hình như mình cũng không biết tuổi của anh ấy.
"Hai mươi chín, sắp ba mươi tuổi." Chu Diệc Mạch trả lời rất nghiêm chỉnh.
Chị liếc em gái mình một cái, "Vậy cậu có biết tuổi của Noãn Noãn không ?"
Anh đáp lại đâu vào đấy: "Hai mươi lăm tuổi."
Chu Noãn khẽ liếc anh một cái, vì cô rất kinh ngạc, không nghĩ rằng bác sĩ Chu lại biết tuổi của mình.
Hóa ra lần "cưới chui" này, chỉ có mình mình là cẩu thả.
Tất cả mọi thứ về anh ấy, mình đều không biết.
Sắc mặt Lưu San vẫn không được tốt.
Chu Diệc Mạch không nhanh không chậm nói tiếp.
"Noãn Noãn, 25 tuổi, cao 1m65, số đo ba vòng bí mật, tố chất thân thể kém, về sơ lược có bệnh thiếu máu nghiêm trọng, không thích ăn đồ Tây, khi khẩn trương thường nắm chặt tay."
Anh nói đến đây, Chu Noãn lập tức bỏ hai tay đang nắm lại dưới bàn ăn của mình.
"Món ăn ưa thích... cá lư hấp, à còn nữa, là một giáo viên tốt." Chu Diệc Mạch dừng một lát rồi lại chân thành nói, "Không gạt chị, chúng tôi vẫn chưa hiểu hết lẫn nhau, nhưng tôi sẽ cố gắng."
Chu Noãn kinh ngạc, cô hỏi anh: "Tại sao anh biết em thích ăn cá lư hấp ?"
Bác sĩ Chu khẽ cười: "Chỉ cần để ý là biết."
Thật ra lúc nãy Lưu San bày đồ ăn lên bàn, đem cá lư hấp đặt ở giữa, nhưng khi biết Chu Noãn ngồi ở chỗ nào, lại âm thầm điều chỉnh lại vị trí của món cá.
Các món ăn được đặt trên bàn rất không hợp lý.
Anh liếc nhìn món cá hấp đã nguội trước mặt Chu Noãn.
Lưu San trầm mặc, lúc mở miệng lại hỏi câu khác, "Thiếu máu nghiêm trọng sao ? Nghe tên có hơi..."
Chị chỉ biết em mình bị thiếu máu, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy.
Chu Diệc Mạch lập tức cười nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Một lúc lâu sau Lưu San vẫn không nói lời nào, chỉ thở dài.
Cũng hết cách, giấy hôn thú cũng lĩnh rồi, ánh mắt chị nặng nề nhìn về phía Chu Noãn, nói thẳng với cậu em rể bất đắc dĩ: