Editor: Yuu“Này, tao nói anh mày đúng là thương mày mà. Một chiếc xe đắt tiền như vậy mà vừa mới tung ra thị trường chưa được hai tuần đã mua cho mày rồi.” Giọng nói tràn đầy sự ghen tỵ của Đàm Thiên vang lên từ ghế phụ.
Bàn tay thon dài của Sở Mặc tùy ý đặt ở trên vô lăng, ngón tay gõ xuống không theo nhịp điệu, đèn đỏ trước mắt cũng đang nhảy từng con số: “Ừ, cũng có thể.” Cậu thản nhiên nói.
“Cái gì mà cũng có thể hả. Lão thiết, chiếc xe này đã được lên kế hoạch tung ra thị trường từ một năm trước. Tao với ba tao cũng đã đợi một thời gian dài, trung gian còn ủy thác thêm mấy người nữa mà cũng không đặt trước được. Không ngờ mày đã giành trước rồi.” Giọng nói ghen tỵ của Đàm Thiên cũng mang theo chút tức giận.
Sở Mặc thoải mái dựa vào ghế lái chờ đèn đỏ. Cậu thản nhiên liếc nhìn Đàm Thiên một cái: “Nếu mày thích, qua một thời gian nữa tao sẽ chuyển nhượng cho mày.” Giọng điệu vô cùng thản nhiên như là cùng người anh em của mình thay đổi quần áo vậy.
Đàm Thiên cười tươi như hoa, mặt mày hớn hở nói: “Được, vậy tao sẽ đưa cho mày con vợ cả của tao, so với cái này cũng không tệ đâu.” Chiếc Porsche 911 màu đỏ vốn là bảo bối của Đàm Thiên, hiện tại cậu ta vô cùng hào phóng lấy ra để trao đổi xe với Sở Mặc.
Vương Kiêu Dương ngồi ở ghế sau cười nói: “Hiếm thấy nha lão Đàm, hào phóng như vậy sao. Bình thường cái xe đó vẫn luôn để trong gara, bây giờ lại hạ cả gốc lẫn lãi để lấy ra hả? Sao, định dùng xe của Mặc thiếu đi mồi chài à?”
Đối với những người như bọn họ, xe hơi chính là dùng để khoe khoang. Cũng giống như phụ nữ dùng sắc đẹp để mồi chài thì những chiếc xe xịn chính là tượng trưng cho thân phận của bọn họ.
Đàm Thiên đánh một cái vào trán Vương Kiêu Dương: “Nói cái gì vậy, ông đây vô tội. Tao đây còn đang chờ tiểu tiên nữ Hạ Vũ Hân trường bên cạnh ưu ái tao, để tao trở thành người con trai của cô ấy.”
Vương Kiêu Dương khinh thường “shh” một tiếng, cậu ta nói: “Vậy mày cứ ngồi đấy mà chờ đến mùa quýt năm sau Hạ Vân Hân cũng không liếc mắt nhìn mày một cái đâu. Mày nghĩ mày là ai chứ, còn cho mình là Sở nhị thiếu sao.”
Sở nhị thiếu là cách mà đám đàn em của Tường Tử gọi Sở Mặc. Ban đầu là để phân biệt hai anh em Sở Mặc và Sở Từ, sau đó vì quen miệng nên tất cả mọi người đều gọi như vậy.
Sở Mặc nghe xong lạnh lùng nhướng mày, dường như là nhớ tới điều gì đó, giọng nói có chút nguy hiểm: “Ai trong hai chúng mày đem chuyện của tao với Hạ Vân Hân ra nói với anh tao?”
Cả Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương đều kinh ngạc. Đàm Thiên là người phản ứng lại trước: “Không phải tao nói nha A Mặc. Chuyện này mày cũng đâu có yêu cầu bọn tao nói với anh mày đâu. Bọn tao cũng đâu phải điệp viên được anh mày cài cắm vào để theo dõi mày đâu chứ. Đều là anh em nối khố lớn lên với nhau từ nhỏ, không giúp mày thì giúp ai đây.”
Vương Kiêu Dương cũng phụ họa theo: “Đúng rồi đó, chẳng qua mày ít khi xuất đầu lộ diện quá. Mấy người chơi với chúng ta cũng không có quá nhiều biết mày với Hạ Vũ Hân đã chia tay. Cho nên ngày thường mày cũng nên chú ý một chút, có một vài việc chỉ anh em bọn mình biết sẽ tốt hơn.”
Sở Mặc lạnh lùng không lên tiếng. Đèn phía trước chuyển sang màu xanh, cậu đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước như mũi tên. Đi được một đoạn, cậu hạ cửa kính xuống một chút, châm một điếu thuốc, mạnh mẽ hút mấy hơi, giống như là đang trút giận vào nó.
“Mấy tên mật thám tốt nhất đừng để cho tao bắt được, dám khua môi múa mép trước mặt anh tao, gan cũng không nhỏ lắm nhỉ.” Cuối cùng cậu nhẹ nhàng nhả một câu, có lẽ là do gió quá lớn, những lời nói đó đều bị gió hòa tan đi.
Nhưng Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương ngồi ở trong xe cũng không để ý mấy lời đấy lắm.
“Này này, Tường Tử bảo mới thuê được một phòng ở bên phía Đông, tới đó một chút chứ?” Đàm Thiên nhận được Wechat của Tường Tử, lập tức quay sang đề nghị với Sở Mặc.
Sở Mặc búng tàn thuốc ở trên tay trái, không nóng không lạnh nói: “Địa chỉ.”
Đàm Thiên nói nhanh địa chỉ, Sở Mặc nghe xong thuận thế quay đầu xe lại ở ngã ba đường nhựa vắng vẻ. Tiếng xe thể thao gầm rú trong đêm tối khiến người đi đường đều cả kinh quay đầu lại nhìn.
Đàm Thiên ngồi trên xe vui vẻ nói: “Mặc à, nên nói như thế nào nhỉ, cuộc hẹn ngày mai thì sao?” Đàm Thiên dịch sang một chút: “Hôm nay cũng đã tham gia rồi, vụ ngày mai cũng tới một chút chứ?”
Đàm Thiên vẫn còn nhớ đến cuộc gặp mặt ngày mai. Điểm thi của kỳ thi vừa rồi còn chưa có. Lúc này, xem ra đối với Đàm Thiên, cuộc hẹn này không khác gì bữa tiệc cuồng loạn cuối cùng. Chờ đến ngày điểm thi được “thông báo” và gửi đến điện thoại ba mẹ cậu ta thì những ngày tháng tốt đẹp của cậu sẽ chấm dứt.
Bởi vậy, cậu ta đặc biệt khích lệ Sở Mặc và Vương Kiêu Dương cùng cậu ta tới buổi họp mặt vào ngay mai. Lần trước, Sở Mặc vì sự việc phát sinh với Hạ Vũ Hân, sau đó cũng không bao giờ ra ngoài chơi với bọn họ nữa.
Sở Mặc cũng không vội đồng ý, trước tiên cậu dò hỏi: “Ngày mai có những ai đi?”
Đàm Thiên thuộc như trở bàn tay: “Tường Tử, Đại Hắc, bạn gái của Đại Hắc, hình như tên là Quyên Nhi hay sao ý, còn có cậu Mập, chỉ có những người này thôi. Tất cả chỉ chờ Mặc thiếu lên tiếng, vị trí cũng đã chừa lại cho mày rồi.”
Sở Mặc lại hút thêm mấy điếu thuốc nữa. Vị đắng của thuốc lá theo cổ họng đi vào trong phổi, nhẹ nhàng phả ra, mấy vòng khói cuộn tròn từ trong miệng tan vào trong màn đêm vô tận.
“Vậy thì đi.” Vào lúc Đàm Thiên nghĩ không thể thuyết phục được cậu thì Sở Mặc mới mở miệng đồng ý. Giọng nói của cậu có chút nặng nề, phảng phất giống không khí u buồn của những ngày mưa mùa hè.
Vương Kiêu Dương tinh tế hơn nhiều so với Đàm Thiên, cậu ta cảm thấy Sở Mặc không thật sự hứng thú lắm. Cậu ta giả vờ vô tình hỏi: “Tiểu Thiên Nga không đếm xỉa đến mày sao?”
“Không liên quan đến cô ấy.” Sở Mặc chạy xe rất vững vàng: “Không liên quan.” Cậu nói như có như không.
Vương Kiêu Dương dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Đàm Thiên ngồi một bên không hiểu bất cứ chuyện gì. Cậu ta nói: “Tiểu Thiên Nga làm sao cơ? Mặc à, mày chọc giận gì Tiểu Thiên Nga sao?” Cậu ta không hiểu, chẳng lẽ lúc cậu ta đuổi theo Lâm Manh Manh đã bỏ lỡ trò gì hay sao?
Vương Kiêu Dương đánh vào lưng Đàm Thiên một cái, nói: “Liên quan gì đến mày chứ, mày cứ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ hộ tao, đừng vứt bọn tao xuống mương một lần nữa là được.”
Tiếng nhạc vui vẻ trên đường đi cũng vì chuyện này mà bị ngắt quãng.
Tường Tử và một nhóm người nữa đã thuê một phòng KTV, đang ngồi chờ ở đó.
Tường Tử nhìn thấy bọn Sở Mặc đi vào, cười hì hì chào đón, nói: “Ồ, Mặc nhị thiếu đó sao, trông mày bây giờ chẳng giống thường ngày gì cả. Vừa nãy lão Đàm còn nói sẽ mang mày theo, tao còn không tin. Còn cho rằng lão Đàm trêu chọc, không ngờ Mặc nhị thiếu tới thật.” Nói xong còn nhường chỗ cho Sở Mặc.
Sở Mặc liếc mắt nhìn mấy người đang ngồi trong phòng, đều là người quen cả nên cậu cũng lười chào hỏi. Cậu lập tức ngồi vào trong góc tối châm thuốc, nhưng cũng không hút thuốc, chỉ châm thuốc xong rồi để đó, ngửi mùi khói thuốc cũng thấy dễ chịu phần nào.
Tường Tử cảm thấy tâm trạng Sở Mặc hôm nay không được tốt lắm, cũng không dám chọc giận cậu, liền kéo tay Đàm