Editor: YuuVân Khê xuất hiện trước nhà hàng Phong Nguyệt vào đúng giờ hẹn.
Chiều nay cô có một lớp học múa, huấn luyện viên yêu cầu tập luyện với cường độ khá cao, lúc tập xong phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Bởi vậy, cô chỉ kịp tắm rửa qua một chút rồi chạy tới đây ngay lập tức.
Phần tóc trên đỉnh đầu đã được sấy khô, nhưng vì sợ bị trễ nên phần đuôi tóc chưa kịp sấy khô hoàn toàn thì cô đã ra khỏi cửa rồi.
Cũng may bởi vì trời đã vào thu, không khí cũng thoáng mát hơn nhiều, trên đường đi đuôi tóc bị gió thổi vào cũng đã khô hẳn.
Hôm nay, Vân Khê mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm kết hợp cùng với chân váy ngắn kẻ sọc màu xám. Cô sợ thời tiết lạnh nên còn mặc thêm một chiếc áo len màu xanh nước biển mỏng ở bên ngoài. Đôi chân thẳng tắp lộ ra dưới làn váy, dưới chân là một đôi giày da nhỏ màu đen cùng với một đôi tất ngắn bằng cotton.
Cô đội một chiếc mũ Beret rồi vội vàng ra khỏi cửa. Mùa thu đã tới nên không khí cũng thoáng mát hơn. Cô bôi một lớp son dưỡng màu hồng nhạt trên làn môi xinh đẹp, làn da trắng nõn mềm mịn không cần thoa phấn, trông cô bây giờ thật giống những cô người mẫu Nhật Bản được đăng trên tạp chí.
Chỉ là cô cũng không có thời gian để thưởng thức mình ở trong gương, giơ tay lên nhìn vào đồng hồ, vừa hay kịp thời gian đã hẹn trước.
Vương Khả Thần đang đứng cùng với lớp trưởng trước kia Lưu Oánh Oánh ở trước cửa. Cậu ta từ xa nhìn thấy Vân Khê liền vẫy tay với cô: “Vân Khê, Vân Khê, ở đây!”
Vân Khê thả nhanh bước chân của mình hơn.
“Mọi người gần như đã đến đông đủ rồi, đang ở trong khu Quảng Lan. Cậu vào bên trong trước đi, Trần Mân Hạo và Trần Nhân đều đang ở trong đó rồi.” Vương Khả Thần nói với Vân Khê.
Vân Khê gật đầu rồi chào Lưu Oánh Oánh đứng bên cạnh. Trên môi Lưu Oánh Oánh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Trước đây cô ấy được giáo viên chủ nhiệm chỉ định là lớp trưởng, và cô ấy rất có năng lực, mọi chuyện lớn nhỏ trong lớp đều một tay cô ấy giải quyết.
Hiện tại, cô ấy cùng với Vương Khả Thần, còn có cả Vân Khê và Trần Nhân, bốn người bọn họ đều học chung một lớp. Mà cô ấy cũng được giáo viên chủ nhiệm chỉ định làm lớp trưởng như ở lớp cũ.
Lần họp lớp này cũng là cô ấy lên ý tưởng rồi kêu gọi bạn học trong lớp cùng tổ chức.
Cô ấy nắm lấy tay Vân Khê, tỏ ra thân thiết nói với Vân Khê: “Vân Khê, cuối cùng cũng có thể mời được cậu tới. Tớ còn mới nói với Vương Khả Thần là có lẽ lần này cậu cũng không đến đâu. Đợt nghỉ hè vừa rồi lớp mình họp lớp cậu cũng không tới, mọi người đều nói tớ không có năng lực làm việc, không thấu tình đạt lý gì cả.” Giọng điệu của cô ấy có chút hờn dỗi, dường như là đang trách cứ Vân Khê.
Vân Khê vuốt lại mấy sợi tóc mai ra sau bên tai, có chút lực nói: “Oánh Oánh, tớ xin lỗi, đợt nghỉ hè vừa rồi tớ bận tập múa, thật sự không có thời gian rảnh. Lần này không phải tớ đã ở đây rồi sao.”
Lưu Oánh Oánh vỗ vai cô, cũng không thật sự muốn đổ lỗi cho cô, nói: “Thật ra tớ không phải là muốn trách cứ đâu, tớ chỉ thuận miệng nói như vậy thôi. Cậu đi vào bên trong trước đi, chỉ còn hai ba người nữa chưa tới thôi, xong rồi chúng ta có thể khai tiệc luôn.”
Vân Khê gật đầu với cô ấy, cũng không nán lại ở cửa quá lâu, cô đi theo người phục vụ vào bên trong khu Quảng Lan.
Các bạn trong lớp hầu như đều đã tới, bọn họ phân thành hai bàn lớn, thấy Vân Khê bước vào, bọn họ đều trêu đùa cô:
“Cuối cùng cũng thấy Vân Khê xuất hiện. Thật không dễ dàng gì, đợt nghỉ hè vừa rồi cũng không thấy mặt một lần nào.”
“Đó là bởi vì cậu học bạn Xã hội đó. Nếu cậu học ban Tự nhiên, cậu sẽ được thấy cậu ấy mỗi ngày.”
“Vân Khê hình như cao hơn lại xinh đẹp ra hay sao ý. Nói mau, có phải gần đây ở lớp Tự nhiên có nam sinh theo đuổi cậu đúng không.”
“Thôi đi, người muốn theo đuổi Vân Khê đếm không xuể ý chứ. Đáng tiếc con gái nhà người ta một lòng chỉ nghĩ tới nhảy múa thôi, không đếm xỉa đến các cậu đâu.”
Vân Khê chỉ cười không nói lời nào.
Cô chào hỏi cùng với bọn họ một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Nhân.
Trần Nhân nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Vừa nãy ở cửa có gặp Lưu Oánh Oánh không?”
Vân Khê gật đầu hỏi: “Có, làm sao vậy?”
Trần Nhân bĩu môi, thấp giọng nói: “Tớ nghe nói hôm nay mấy cái gai trong lớp chúng ta hiện tại cũng tới, bọn họ đang ngồi ở phòng bên cạnh. Một đám người cãi cọ ồn ào, hình như còn có cả một vài người của lớp Tự nhiên số 2 và số 3 nữa.
Vân Khê nghe xong cũng không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Trần Nhân lại ghé vào tai cô, nói: “Cậu vừa mới đến nên không nhìn thấy. Một nữ sinh ngạo mạn như Lưu Oánh Oánh, vậy mà vừa nhìn thấy Sở Mặc mở cửa xuống từ chiếc xe thể thao, thiếu chút nữa là nhào đến chỗ cậu ta rồi.” Nói xong cô ấy còn phát ra mấy tiếng “chậc chậc”, vẻ mặt cũng lộ ra chút khinh thường.
Vân Khê vốn không phản ứng lại, nhưng nghe mấy chữ “xuống từ chiếc xe thể thao”, lông mày hơi nhăn lại, hỏi: “Sở Mặc lái xe tới?”
Trần Nhân gật đầu, vẻ mặt lộ ra sự hâm mộ: “Nghe nói cậu ta lúc còn nhỏ nhập học muộn một năm, cho nên hiện tại cũng đã 18 tuổi rồi, đủ tuổi có bằng lái xe, vì vậy lái xe tới cũng không có gì lạ lắm. Ai, vẫn cứ là đầu thai vào nhà có điều kiện thì tốt hơn, có ba mẹ cùng anh trai chiều chuộng như vậy. Tớ cũng 18 tuổi rồi, ba mẹ tớ cũng chưa từng nói sẽ mua xe cho tớ.”
Vân Khê không đồng tính, nói; “Chúng ta hiện tại vẫn còn đi học, cần xe để làm gì chứ. Tớ đi xe buýt, ba mẹ cậu cũng đưa đón cậu đi học. Bọn họ chỉ là cái loại công tử muốn mua xe để khoe khoang giàu có thôi, cậu học đòi theo làm gì?”
Trần Nhân cũng biết chính mình không cần dùng tới xe, nhưng trong lòng vẫn thấy rất hâm mộ, bởi vậy ngoài miệng vẫn không buông tha cho Vân Khê: “Sở Mặc trước giờ đi học cũng không phải lúc nào cũng có tài xế đưa đón, cậu ta cũng không cần dùng tới xe. Xe thể thao cũng không phải mua một chiếc rồi lại mua chiếc tiếp theo. Nghe nói gara nhà cậu ta lớn tới mức dọa người, bên trong toàn siêu xe đáng giá trăm vạn.”
Vân Khê thật sự không nói nên lời với cô ấy nữa, cô nhỏ giọng nói: “Cậu nghe người nào nói nhiều vậy thế. Cậu rảnh như vậy thì nghiên cứu đọc sách đi, đừng quan tâm tới chuyện của người khác nữa.” Ngữ khí so với lúc mẹ Trần Nhân giáo huấn cô ấy mọi ngày không khác nhau là mấy.
Trần Nhân có chút bực bội, cô ấy ngồi nghịch đôi đũa trước mặt, nói: “Trong trường có nữ sinh nào đối với chuyện của Sở Mặc mà không thuộc lòng như trở bàn tay chứ. Có mỗi cậu suốt ngày chỉ biết nhảy múa, chẳng bao giờ tham gia vào đề tài chung của bọn tớ.” Nói xong còn có chút tủi thân: “Gần đây cậu đều dính lấy Lâm Manh Manh, tan học cũng không tìm tớ đi WC cùng.”
Vân Khê bật cười khi nghe điều đó. Cô siết chặt lấy bàn tay lạnh buốt của Trần Nhân, nói: “Chuyện của người khác thì tớ không quan tâm lắm, tớ chỉ để bụng chuyện của cậu thôi.” Nói xong còn rót cho Trần Nhân một cốc trà nóng: “Này, cầm cốc trà này một lúc đi, tay lạnh như thế này, mùa đông còn chưa đến đâu.” Trong giọng điệu tràn đầy sự quan tâm.
“Lần sau nhất định sẽ quấn lấy cậu lúc tan học, cùng cậu đi WC.” Sau đó, Vân Khê bổ sung thêm một câu.
Trần Nhân vui sướng hưởng thụ sự quan tâm của Vân Khê. Đột nhiên cô ấy nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, cậu mỗi ngày đều ngồi cùng đám hỗn thế ma vương của trường mình, cậu có cảm nhận gì không?” Hai mắt cô ấy lấp lánh nhìn Vân Khê, vẻ mặt tràn ngập sự tò mò.
Vân Khê dùng đũa gõ nhẹ vào đầu Trần Nhân, nói: “Gì mà tò mò nhiều như vậy. Tớ mỗi ngày đều nghiêm túc học tập, có biết bọn họ làm những cái gì đâu.”
“Vậy cậu có nghe nói Sở Mặc với hoa khôi trường Nhị Trung bên cạnh, Hạ Vũ Hân đã chia tay chưa?” Trần Nhân tò mò hỏi: “Có phải tính tình Sở Mặc thay đổi nhiều lắm đúng không. Âm dương quái khí, gương mặt đều khốn đốn vì tình cảm đúng không?”
Vân Khê nghiêng đầu, nhớ tới khoảng thời gian này Sở Mặc đều hoặc là lười biếng ghé vào trên bàn ngủ, hoặc là cúi đầu chơi game mỗi ngày, có một chút không chắc chắn nói: “Dường như là không có, cậu ta hẳn