Editor: Yuu“Hứa Vân Khê, em uống quá nhiều rồi đó.” Sở Mặc cầm lấy chén rượu trong tay Vân Khê, nhân tiện cũng cầm bình rượu bên cạnh cô đi: “Ngày mai cái đầu nhỏ này sẽ đau đó.”
Cậu có chút bất lực.
Đàm Thiên ở một bên cũng vậy.
Vân Khê uống xong, đôi mắt hơi sưng lên. Khi cô say, cô sững người ngồi ở một bên, mặc Sở Mặc nặn tròn bóp dẹt.
Ngây ngốc giống như một con thiên nga ngốc nghếch.
Trần Nhân và Lâm Manh Manh ở một bên cũng không tốt hơn là bao. Trần Nhân trực tiếp cầm bình rượu lên hát xướng, còn Lâm Manh Manh lại nước mắt nước mũi tèm lem ốm lấy bình rượu, bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Rất xin lỗi, cô Trần, nếu lần tới cô ly hôn nhớ tới tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cô thoát khỏi tên cặn bã đó, bắt tên cặn bã đó cởi quần lót ra rồi mới được đi ra ngoài. Ai bảo chồng cũ của cô đã tới công ty luật của chúng tôi cho tiền chứ…”
“Lương tâm của tôi thật sự không thể làm được, cô Trần.” So với sự yên lặng của Vân Khê, Lâm Manh Manh trực tiếp khóc loạn lên với chai rượu: “Nếu không lần sau cô tới tìm tôi, tôi sẽ giảm giá cho cô 20%…”
“Nếu đi theo nhóm, tôi có thể giảm giá cho cô 25%…” Cô ấy giơ ngón tay lên đếm xem mình có thể nhận được bao nhiêu cho một vụ án.
Đàm Thiên đỏ mặt vì cô ấy.
“Giải tán đi.” Đàm Thiên đứng lên chào mọi người: “Ai về nhà tìm mẹ người nấy đi.” Cậu ta gọi phục vụ tới để thanh toán hóa đơn, nhưng Sở Mặc đã sớm thanh toán trước rồi.
“Hừ, không cho anh em chút mặt mũi nào cả.” Đàm Thiên vỗ vai Sở Mặc: “Lần sau để tao, đừng tranh đoạt với tao.”
Sở Mặc nói “Ừ” xem như là đồng ý.
Sở Mặc chào tạm biệt mọi người rồi ôm Vân Khê vào trong xe. Cậu lái xe xuống tầng hầm nhà Vân Khê, cả bữa ăn ngày hôm nay cậu không uống một giọt rượu nào.
Bây giờ nó cũng là tầng hầm nhà cậu.
Cậu từ từ lái xe xuống tầng hầm. Ngay khi xe dừng lại, Vân Khê còn buồn ngủ đã tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi sao.” Sở Mặc đưa tay lên mở đèn bên trong xe, đưa cho cô một chai nước, nói: “Uống nước đi.”
Vân Khê nhíu màu nói không cần.
Sở Mặc cũng không miễn cưỡng cô, tùy tiện đặt chai nước xuống: “Đưa em về nhé?” Cậu hỏi cô.
Vân Khê ngây người ngồi trong xe, ánh mắt cũng không tập trung tại một điểm, cô nói một câu không đầu không đuôi: “Sở Mặc, em sợ.”
Tay của Sở Mặc hơi cứng lại, trái tim vô thức hoảng hốt. Sau đó, cậu đặt chai nước xuống, nhìn Vân Khê, hỏi cô: “Em sợ cái gì?”
Vân Khê không nói lời nào.
Sở Mặc yên lặng chờ cô mở miệng.
“Anh trai anh sao?” Sở Mặc cẩn thận nghĩ về tất cả các khả năng. Lần đầu tiên cậu mở miệng nói với cô như vậy: “Đừng sợ.”
“Lần này, có anh ở đây.”
——————————————————————————————
Khi Vân Khê tỉnh ngủ, đầu cô ù đi, như là có ai đang dùng máy đóng cọc đóng vô số lần vào đầu cô, mà còn đóng suốt cả đêm qua.
Đập vào mắt cô là một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
“Bùm” một tiếng, cô ngồi dậy.
Trên người là áo ngủ mềm mại.
Cũng không biết là ai đã đổi cho.
Đêm qua.
Vân Khê xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại.
“Tiểu Thiên Nga, nhiều năm không gặp cậu vẫn đẹp như vậy…”
“Hứa Vân Khê, tốt nghiệp ngần ấy năm mà tớ chưa gặp lại cậu lần nào. Cậu nói xem mình chăm sóc bản thân như nào vậy, vẫn gầy như vậy…”
“Đúng vậy, Sở Mặc, gạo nhà cậu quý lắm sao? Sao lại để Vân Khê của chúng ta gầy như vậy chứ, cả người toàn là xương…”
“Này, ba người các cậu đừng uống nữa, tửu lượng kém như vậy mà sao uống hăng thế, tính tình lại còn hung dữ nữa. Này này, anh vẫn đang ngồi trước mặt em đó, sao em có thể nói những điều tồi tệ về anh như vậy. Lâm Manh Manh, em điên à…”
Từng hình ảnh gà bay chó xủa đêm qua lần lượt xuất hiện trong đầu cô. Cô có chút buồn cười khi nghĩ tới nó, nhưng trước mắt, đây không phải lúc cô có thể cười được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện như có như không, dường như người đang nói chuyện còn cố tình giảm âm lượng xuống.
Cô đứng dậy mở cửa.
Cô nhìn thấy Sở Mặc đứng thẳng lưng trước cửa sổ sát đất trong nhà. Cậu mặc quần áo ở nhà bằng vải bông, trên tay còn cầm điện thoại để nói chuyện.
Nhìn thấy Vân Khê, cậu nói với người ở đầu dây bên kia: “Được rồi, cúp máy đây, đợi tôi trở lại công ty rồi nói tiếp.”
“Dậy rồi sao?” Cậu buông điện thoại xuống nhìn Vân Khê, nói: “Anh đã pha trà mật ong cho em giải rượu ở trong bếp rồi.” Nói xong còn cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, điều chỉnh nhiệt độ cao lên.
Vân Khê ngoan ngoãn vào trong phòng bếp.
Cháo trên mặt bếp vẫn còn ấm.
“Anh làm sao?” Vân Khê quay đầu lại, kinh ngạc hỏi Sở Mặc vẫn còn ở trong phòng khách.
Sở Mặc nói “Ừ”.
Vân Khê thật sự ngạc nhiên: “Sở Mặc, anh còn biết nấu cháo sao?” Cô uống trà mật ong trên mặt bếp, còn cầm lấy cái thìa múc một chút cháo trong nồi lên. Là cháo thịt nạc nấu với trứng vịt Bắc Thảo, đặc quánh, còn có mùi thơm của thịt.
Sở Mặc mang bát cháo ra bàn cho cô, sau đó đi vào phòng bếp, thái một chút gừng và lấy giấm chua: “Đây, sợ em thấy thanh đạm quá.” Cậu mang gừng thái lát mỏng tới.
“Lúc trước khi ở Mỹ đã học qua.” Sở Mặc nói, cậu đứng dậy đi đến bên máy pha cà phê tự pha cho mình một tách cà phê: “Đồ ăn nước Mỹ rất khó ăn, vì vậy anh đã tự học.” Cậu cảm thán.
“Anh nói rằng mình đã trở nên rất béo, thật vậy sao?” Vân Khê có chút tò mỏ, hỏi: “Anh béo thế nào?”
“Hai trăm cân (*)” Sở Mặc nói không chút khách khí: “Béo đến nỗi hai mắt đều biến thành một đường thẳng, không thể nhìn thấy được.” Cậu kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Vân Khê, uống cà phê.
(*) 1 cân = 1/2kg.
Cô từ từ múc từng thìa cháo trong bát cháo nóng, cháo đặc quánh vào đến miệng là tan ra, mang theo hơi nóng đi xuống thực quản, thỏa mãn cái bụng trống rỗng: “Kể em nghe mấy năm qua anh đã sống ở