Editor: YuuBóng đêm bên ngoài thật tối tăm. Vân Khê nằm trên đùi Sở Mặc, còn Sở Mặc cầm máy sấy trong tay, ngón tay thon dài di chuyển linh hoạt trên mái tóc ướt của Vân Khê.
Sở Mặc nghiêng đầu, lắng nghe Vân Khê nói về những điều thú vị trong lớp dạy múa. Hầu hết học viên của lớp học múa ba lê đều là những bé gái năm, sáu tuổi, hồn nhiên, ngây thơ, hài hước. Tất cả đều ngoan ngoãn và dễ thương.
Sở Mặc cầm máy sấy trên tay, tai vô thức tiến lại gần Vân Khê. Tiếng máy sấy tóc quá lớn, cậu phải nghe thật cẩn thận mới không bỏ lỡ bất cứ lời nói nào của cô.
“Anh biết không? Mẹ của đứa trẻ đó thật sự đã bỏ ba của nó và kết hôn với một người nước ngoài.” Vân Khê nói, câu nói của cô có hơi khó hiểu: “Có một đứa con xinh đẹp như thật, thật sự không hiểu được, tại sao mẹ đứa bé có thể lừa dối ba nó được chứ?” Cô nằm trên đùi Sở Mặc, nghiêng đầu xem bộ phim Hàn Quốc trên TV.
Nhưng trong lòng lại quan tâm đến đứa bé học trong lớp của cô, còn những gì đang được nói trong bộ phim Hàn Quốc kia, cô không thể nghe được một từ nào.
“Xem chừng chuyện này chính là một sự đả kích lớn với ba của nó.” Cô nói: “Mấy tháng trước em nhìn thấy ba của đứa bé tới đón con, quần áo không chỉnh tề, râu ria xồm xoàm.” Cô cong mày lên, nhớ lại, nói: “Mấy tháng nay cũng tốt hơn một chút.”
“Em nghe nói điều kiện của anh ta cũng rất tốt.” Vân Khê sấy tóc xong, ngồi khoanh chân trên ghế sofa: “Ngay cả khi đã ly hôn, nhưng bây giờ trong thị trường mai mối thì giá thị trường cũng không tệ lắm.” Cô vô thức cuộn tròn đuôi tóc lại.
Sở Mặc nghe cô nói vậy, lập tức tắt máy sấy đi, đặt máy sấy tùy ý xuống tay vịn của sofa: “Chẳng lẽ em hứng thú với một ông già đã ly dị rồi sao?” Cậu nhướng mày hỏi, trong giọng nói lại tràn đầy nguy hiểm.
Liền nhìn thấy ánh mắt của cô trở nên sâu thẳm hơn.
“Nói bậy gì đâu.” Vân Khê vội vàng ngắt lời cậu: “Em đang suy xét vì Trần Nhân. Mấy năm nay không biết vì lý do gì, cô ấy vẫn luôn độc thân.” Cô dường như có chút lo lắng, luôn cảm thấy hình như mình đã phạm sai lầm gì đó: “Tuy rằng ngoài miệng luôn nói muốn tìm, muốn tìm, nhưng lại không thấy cô ấy có bất cứ động thái nào. Thật đúng là hoàng đế không vội nhưng thái giám vội.”
“Này.” Sở Mặc cười lớn: “Em có thật là đang suy nghĩ cho cô ấy không vậy.” Cậu đứng dậy cất máy sấy vào trong phòng tắm: “Tại sao lại giới thiệu một người đàn ông đã ly hôn cho cô ấy chứ. Tốt xấu gì cũng nên chọn một thanh niên đẹp trai có tài.”
“Trong công ty anh có rất nhiều, có gì anh sẽ đưa bọn họ tới giới thiệu cho Trần Nhân.” Cậu nói thêm.
“Chắc không được đâu.” Cô nhíu mày: “Mấy năm nay em đã giới thiệu cho cô ấy không ít người, đáng tiếc là cô ấy gặp xong cũng chả rung động chút nào.” Cô ngồi trên sofa, cầm điều khiển đổi sang kênh khác.
Đổi tới đổi lui, lại không có cái nào có thể xem được.
“Hai người đúng thật là buồn cười.” Giọng nói của Sở Mặc vang lên từ trong phòng tắm: “Em giới thiệu cho cô ấy, cô ấy lại giới thiệu cho em. Hai người giới thiệu tới giới thiệu lui như vậy, có phải sợ người khác dành mất đúng không?” Cậu giương giọng hỏi.
Mặc dù Trần Nhân đã giúp cậu trong buổi họp lớp lần trước, để cậu có thể gặp mặt Vân Khê. Nhưng sau đó Trần Nhân vẫn khuyến khích Vân Khê đi gặp cái người được gọi là sinh viên môi giới có thành tích cao kia. Cô ấy đối với cậu hẳn là vẫn canh cánh trong lòng.
“Hả?” Vân Khê nghe thấy những lời cậu nói thì nhíu mày lại: “Làm sao anh biết được cô ấy giới thiệu đối tượng xem mắt cho em?” Vân Khê nguy hiểm nheo mắt lại, cẩn thận nhớ lại sự thất bại trong lần xem mắt đó.
“Là anh quấy rối sao?” Cô ngay lập tức nhận ra. Lúc trước cô vẫn còn bực tức, tại sao đang gặp mặt được một nửa, chỉ là mới ra ngoài nghe điện thoại một lúc, đến lúc quay vào liền bị người ta dùng lời lẽ nghiêm trọng mà từ chối.
Thái độ của người đó giống như vừa từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Sở Mặc đi ra với một chiếc khăn lông trắng trên đầu, cậu tùy tiện lau mái tóc ẩm ướt của mình, thần sắc còn mang theo chút đắc ý nhè nhẹ.
“Ừ.” Cậu nói một cách thờ ơ: “Người đàn ông ngu ngốc đó xấu xí vô cùng, lại còn giả bộ nói là mình thích tiểu thuyết trinh thám, rồi cái gì mà tiểu thuyết trinh thám Agatha.” Chiếc quần màu xám ở nhà của cậu được mặc lỏng lẻo quanh eo, phía dưới lớp áo phông trắng chính là cơ bắp rắn chắc.
“Nói dối để lừa các cô gái học nghệ thuật như em thôi, đúng là một tay lừa bịp mà.” Cậu đầy mặt khinh thường.
Vân Khê đáp lại cậu bằng một cái gối bay đến rất nhanh.
“Thật sao?” Vân Khê cầm tách trà thơm trên bàn trà lên, cuộn chân ngồi trên sofa, nói: “Nhưng em thấy, em rất phù hợp với khẩu vị của người đàn ông kia.” Cô suy nghĩ về nó rồi nói thêm: “Nếu lúc đó anh không tới quấy rối.”
Sở Mặc có chút tức giận khi nghe những lời khiêu khích của Vân Khê. Cậu bước một bước lớn về phía trước, ôm lấy Vân Khê đang cuộn tròn trên ghế sofa.
“Vậy sao, nếu lúc đó anh không làm phiền em, có phải hai người sẽ kết hôn, rồi bế con trên tay có phải không?” Hai tay cậu siết chặt lại, ôm lấy Vân Khê: “Ngại quá, quấy rầy vận đào hoa của em rồi.”
Cậu nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Ừ.” Vân Khê đánh xà tùy côn thượng (*): “Đúng vậy, nói không chừng có thể cùng người ta đi tới cái gọi là đầu bạc răng long rồi.” Cô chuyển lại kênh trên TV về bộ phim Hàn Quốc vừa nãy: “Này, giống như trên phim truyền hình ý.” Cô hếch cái cằm nhọn lên, cố ý trêu chọc cậu.
(*) đánh xà tùy côn thượng: ngụ ý là xem xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích (Nguồn: Thuật ngữ trong truyện ngôn tình)
Sở Mặc không khỏi kích động mà giữ lấy cái cằm đang hếch lên của cô: “Ồ, em cho rằng mình có chút nhan sắc, liền muốn làm gì thì làm sao.” Cậu tiến về phía