Khoan đã, nãy cô vừa mới nghe thấy cái gì cơ?
Mợ chủ?
Người làm của nhà họ Lục từ trước đến nay chưa bao giờ xưng hô với cô như thế, chứ đừng nói là nghe cô sai bảo.
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?
Lý Tang Du ý thức được bèn rời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ngoài trời âm u, không thấy có mặt trời, mà ngược lại giống như sắp mưa to đến nơi rồi.
Cùng lúc, cô cũng nhận ra một hiện tượng khác: “Cô bị cấm túc rồi.
”
Ai cũng hy vọng được người khác chú ý đến, nhưng kiểu “chú ý” này cô thà không muốn còn hơn.
“Mợ chủ, đến giờ uống thuốc rồi.
” Một người làm khác bưng một cái đĩa gỗ lại gần, thái độ hết sức kính cẩn.
Mợ chủ phải không, được thôi!
“Không uống.
” Lý Tang Du hất mặt bày ra bộ dạng ta đây, rồi đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Đang muốn chốt cửa thì mới để ý người làm bưng đĩa kia vẫn một mực đi theo cô, với dáng vẻ cô không uống cũng không được.
“Để đó đi, lát nữa tôi uống.
” Lý Tang Du chỉ bừa vào một chỗ.
Người làm đó vẫn không hề lên tiếng, mà đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Có ý gì vậy? Muốn đối đầu với cô sao?
Lý Tang Du cũng không hơi đâu mà giằng co với một người làm, đang định đóng sầm cửa lại.
“Mời mợ chủ uống thuốc.
”
Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn làm khó một người hầu, lấy thuốc ở trên đĩa bỏ vào miệng xong uống một ngụm nước rồi nuốt chửng.
Lúc này người làm mới chịu lui xuống.
Lý Tang Du đóng cửa lại, rồi trèo lên giường.
Giường của cô tuy hơi nhỏ một chút, cũng không được mềm mại như giường của Lục Huyền Lâm nhưng dù sao vẫn là giường