“Mợ chủ đang ở phòng của cô ấy.
”
Lục Huyền Lâm khựng lại, sau đó quay người đi về phía căn phòng sâu nhất trong tầng một.
Anh đẩy cửa ra, thẳng tay xốc chăn trên giường.
“Đứng lên!”
Người trên giường ôm gấu bông to vùi đầu xuống giường, hoàn toàn không có phản ứng với bên ngoài.
Lục Huyền Lâm túm tay Lý Tang Du , anh cảm nhận được nhiệt độ dưới bàn tay, cùng với sự run rẩy nhè nhẹ.
Trong lòng giật mình không thôi, Lục Huyền Lâm nói nhỏ nhẹ hơn: “Lý Tang Du?”
Vẫn không có phản ứng gì.
Đáng chết!
Lục Huyền Lâm đột nhiên nhận ra, cô run thế này vì bị sốt.
Anh không nói hai lời, nhanh tay ôm Lý Tang Du đang hôn mê lên, chạy như bay ra phòng ngủ, hét lớn một tiếng: “Chuẩn bị xe, đi bệnh viện!”
Nhóang lên một cái đã qua hai tuần.
Lý Tang Du ở trong phòng ngủ của Lục Huyền Lâm cũng được khoảng hai tuần.
Từ sau khi trở về từ bệnh viện, cô đã bị giam cầm tại căn phòng rộng lớn này, nơi duy nhất có thể đi chính là phòng khách và phòng căn.
Ngày ngày ngoài ăn và ngủ, chính là ngồi ở ban công phòng ngủ đọc sách, phơi nắng.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng đầu xuân âm áp chiếu lên người cô, khiến cả người ấm áp vô cùng.
Lần này bị bệnh, làm cho cô có cảm giác nhờ họa được phúc, hưởng thụ nghỉ ngơi.
Tâm trạng phải nói là thật sự sung sướng.
Trên ban công rộng có bàn du dây một người, cô ngồi trên bàn đu dây, nhẹ đung đưa, cảm nhận từng cơn gió mát.
Không ngờ một người đàn ông như Lục Huyền Lâm còn thích bàn đu dây.
Lúc này trái lại là cô được lời.
Di động chợt reo vang.
“A lô?