“Bây giờ cô ấy vẫn khỏe, cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, giống như heo vậy.
” Ở trước mặt ông cụ Lục Lục Huyền Lâm vô cùng buông thả, giễu cợt nói.
Ông cụ Lục quay đầu trừng mắt với Lục Huyền Lâm một cái: “Đấy gọi là bệnh ngủ, là một hiện tượng mang thai, trông có vẻ chắc chắn là một thằng nhóc rồi.
” Ông cụ Lục vui vẻ vuốt râu trắng trên cằm.
“Ba, ba vui sớm quá, nếu lỡ.
.
.
Ba vì kích động quá bị bệnh thì sao?” Mẹ Lục, Trần Mỹ Linh không dám nói tiếp.
Lý Tang Du yên lặng nghe từ đầu đến cuối không nhịn được nhìn ông cụ Lục thêm mấy lần.
Vẫn luôn nghe nói ông cụ bệnh nặng, viết xong cả di chúc rồi, nhưng nhìn dáng vẻ ông cụ bây giờ, đừng nói là bệnh nặng, ngay cả bóng dáng bệnh nhẹ cũng không thấy đâu.
Có thể tưởng tượng được huyền cơ trong đó.
“Đúng vậy, ông, thai nhi còn chưa thành hình, ông đã nhìn ra? Kiến thức gì đây? Nếu là con gái thì sao?” Lục Huyền Lâm dội một gáo nước lạnh.
“Hừ!” Ông cụ Lục hừ lạnh một tiếng: “Nhãi con cút mau, đừng cản trở ta nói chuyên tâm sự với chắt.
”
Lục Huyền Lâm không thèm để ý: “Vì một cục thịt này có đáng để ông giả bệnh nhiều năm thế không?”
Một lời vạch trần thiên cơ, cũng chỉ có Lục Huyền Lâm dám.
Tính cách này của anh giống y như ông cụ Lục, năng lực cũng giống nhau.
Cho nên, ông cụ rất chiều chuộng anh.
“Một cục thịt? Thế cháu không lớn lên từ một cục thịt à? Đây là chắt của ta, nếu cháu dám đối xử không tốt với chắt ta, ta không tha cho cháu đâu.
” Ông cụ Lục nói một câu hung ác.
Lục Huyền Lâm ấm ức không lên tiếng nữa.
“Tang Du, sau này nếu nó đối xử với cháu không tốt, bắt nạt chắt của ông, nhất định phải nói cho ông nội, toàn