Lục Huyền Lâm nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội.
Thấy Lý Tang Du trợn tròn mắt nhìn mình, khóe miệng Lục Huyền Lâm không khỏi cong lên, cười.
Anh chỉ thích nhìn dáng vẻ cô giống con nhím thôi.
Một đêm bàn tán vẫn chưa xác định được tên đứa bé, mọi người cũng không nóng vội, còn có 9 tháng có thể từ từ suy nghĩ.
Sau bữa cơm chiều, hai người quay trở về biệt thự.
Lục Huyền Lâm cởi áo khoác ra: “Không phải nghe nói ông định thứ sáu đặt bàn ở khách sạn Tourmalin sao? Mấy ngày tới bồi bổ tốt vào, đừng để bạn bè, người thân nghĩ tôi ngược đãi cô.
”
“Tôi không định đi.
” Lý Tang Du trả lời thẳng ý từ chối.
Lục Huyền Lâm vừa mới chuẩn bị vào phòng vệ sinh đột nhiên xoay người nhìn cô: “Tự tìm cái chết à? Đó là buổi tiệc ông tự mình sắp xếp, đặc biệt làm vì chắt của mình.
”
Là chắt của ông nội, cũng không phải là cô, cô đi làm gì? Để người ta nhìn như loài vật quý hiếm?
“Có bản lĩnh thì để chắt của ông đi, đừng kéo theo tôi.
” Mới vừa ăn cơm tối xong không bao lâu Lý Tang Du lại cảm thấy đói.
Hơn nữa một đói sẽ tiết nước miếng, có cảm giác đặc biệt thèm ăn.
“Lý Tang Du , một ngày cô không so đo là không thoải mái phải không?” Lục Huyền Lâm từng bước từng bước tới gần, cả người có luồng khí lạnh.
Lý Tang Du ngẩng cao đầu không chịu khuất phục.
Hai người cứ như vậy cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, nhiệt độ xung quanh đông cứng lại.
Cuối cùng, ánh mắt Lục Huyền Lâm lóe lên: “Đừng tưởng rằng giờ cô mang thai tôi chịu thua cô.
”
Nói đúng, cô đang ỷ vào chuyện một lần mang thai không ai bì nổi.
Đối với người giúp