Một bát mì ăn liền, thêm một quả trứng gà, ngon ở tầm thế giới!
Mấy phút sau, toàn bộ phòng bếp thoang thoảng mùi thơm.
Mùi thơm truyền đến phòng ngủ đang mở cửa trên tầng, Lục Huyền Lâm giật giật chóp mũi, nhíu mày một cái: Mùi gì đây?
Người phụ nữ kia đang làm gì vậy?
Lục Huyền Lâm đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách, thấy Lý Tang Du đang bưng bát, ngồi xuống ghế sofa chuẩn bị ăn.
“Gì đó?”
“Mì gói!”
Không trách Lục Huyền Lâm không biết mì gói, trước khi gả đi cô cũng chưa từng ăn.
Nghe vậy, Lục Huyền Lâm vừa nguôi ngoai cơn giận, trong nháy mắt chân mày cau lại: “Cô cho con tôi ăn rác à?”
Anh chưa từng ăn mì ăn liền, nhưng nghe nói qua.
“Nếu không thì sao?” Lý Tang Du hút một miệng đầy mì, phồng má hỏi.
“Muốn ăn cái gì thì gọi người giúp việc làm.
” Lục Huyền Lâm đi tới cướp cái bát trong tay cô.
Mới vừa mới chuẩn bị ăn ngấu nghiến, Lý Tang Du vội vàng nuốt vào thức ăn trong miệng, quắc mắt nhìn anh: “Gọi người giúp việc làm? Bọn họ ai nghe lời tôi chứ?”
Bình thường thế nào cô cũng không thấy có vấn đề gì, cũng không thể cướp miếng ăn của cô, nhất là bây giờ một ngày cô có thể ăn năm bữa.
Lục Huyền Lâm hơi ngẩn người.
Tình cảnh cô không được ai quan tâm này do một tay anh tạo ra.
Không ngờ bây giờ làm liên lụy con trai anh.
“Sau này dì Vương là người giúp việc riêng của cô.
”
“Đừng nói với tôi, bà ấy quyết một lòng với anh, tôi không muốn mình trở thành cái gai trong mắt người ta.
” Lý