Hai nữ sinh sững người tại chỗ, cũng không hiểu tại sao...!Tại sao Ngụy Ninh Hâm cũng tới tìm?!
Lúc này hai người còn chưa kịp nói gì, Ngụy Ninh Hâm đã tùy tiện ló đầu vào lớp mười bảy hô lên "Nhan Hàm có đây không?"
"Tôi đây, có việc gì sao?" Giảng xong cho Ôn Giác Vinh, Diêm Hàn cũng định kết thúc công việc xuống lầu học thể dục, cậu đứng lên, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp hướng về phía cửa phòng học, nhất thời cũng không nhớ được người kia là ai...
"Đi thôi, chơi bóng." Ngụy Ninh Hâm quơ quơ trái bóng rổ trong tay "Lớp các cậu không phải đến tiết thể dục rồi à?"
Vừa nói tới chơi bóng Diêm Hàn liền biết em trai này là ai.
Lần trước cậu chỉ tùy tiện đáp ứng, không ngờ người này quá mức thật thà, tới tìm cậu chơi bóng thật.
Diêm Hàn từ bên trong đi ra, trực tiếp đi đến trước mặt Ngụy Ninh Hâm "Cậu không đi học à?"
Tuy trường học cũng hay xếp hai lớp cùng học thể dục, nhưng để lớp mười bảy học chung với lớp mười tám, hình như xác suất không được lớn...
Ngụy Ninh Hâm trừng mắt nói "Tôi là thể dục sinh, cậu không biết?"
Diêm Hàn "Hả?"
Không biết thật.
Ngụy Ninh Hâm hít một hơi thật sâu, quả thật không dám tin.
Ngụy Ninh Hâm cậu ta luận dáng người diện mạo hay gia thế đều là hàng cao cấp, mười nhân vật hô mưa gọi gió toàn tỉnh chắc chắn phải có cậu ta, thế mà người này không biết?!
"Vậy cậu có chơi hay không?" Ngụy Ninh Hâm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Xem giáo viên thể dục sắp xếp, nếu được hoạt động tự do tôi sẽ tới."
"Ai học thể dục mà không hoạt động tự do?"
"Vậy thì chơi." Diêm Hàn vô cùng bình tĩnh, nhún nhún vai, không việc gì mà nói "Cậu phải hiểu cho, tôi là bé ngoan nghe lời thầy cô mà."
Nói xong liền cùng Ngụy Ninh Hâm tách ra, ra khỏi phòng học.
Ngụy Ninh Hâm đứng cả buổi mới phản ứng lại, hướng về cái lưng của cậu mà kêu "Mẹ nó ai không phải bé ngoan!"
Hoàn toàn làm lơ hai nữ sinh còn đang sững sờ trước mặt.
Giờ chuyển tiết học sinh chạy tới chạy lui trên hành lang, cậu ta dứt lời Diêm Hàn cũng không quay đầu lại, nhưng không ít người dùng ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Ngụy Ninh Hâm.
"Nhìn gì mà nhìn?!" Ngụy Ninh Hâm xưa giờ tính tình cũng không tốt lành gì cho cam, trừng mắt lên bộ dáng hung thần ác sát, người khác chẳng dám nhìn.
"Anh Nhan anh thiệt là." Diêm Hàn vào phòng học đối diện với tủ đựng đồ, Ôn Giác Vinh đi đằng sau dựng thẳng ngón cái.
"Hửm?" Diêm Hàn không hiểu cậu ta có ý gì.
"Đến Ngụy Ninh Hâm anh cũng dám dỗi, anh không sợ cậu ta bắt được à ha ha ha!" Ôn Giác Vinh cười thực vui vẻ, hiển nhiên cảm thấy việc Ngụy Ninh Hâm bị cậu chọc điên là một việc đáng để cao hứng.
"Cậu ta đáng sợ vậy sao?" Diêm Hàn hỏi.
"Cũng không đến nổi." Ôn Giác Vinh gãi gãi đầu "Thể dục sinh trường chúng ta hầu như là không biết nói lý, anh của Ngụy Ninh Hâm là trùm trường bên cạnh, lại càng không nói lý, nếu thật sự chọc giận cậu ta không chừng còn bị chặn đường đánh cho một trận, chuyện này cũng từng xảy ra rồi..."
Diêm Hàn tỏ vẻ đã biết, lại không để trong lòng.
Đầy đầu cậu chỉ muốn biểu hiện thật tốt trong tiết thể dục, bây giờ cột "Thể" của cậu chỉ có ba điểm.
Nghĩ nghĩ, lúc đi đến tủ đựng đồ của mình, Diêm Hàn đột nhiên sửng sốt.
Đồng phục của cao trung Lộc Trạch giống với kiểu đồ tây, trong ngoài bốn kiện đúng tiêu chuẩn, tuy trông rất cao cấp, nhưng không tiện học thể dục, cho nên trường lại chuẩn bị thêm đồng phục thể dục cho học sinh, trước tiết thể dục phải đổi đồ.
Tụi con trai tùy tiện thay ở phòng giữ đồ là được, không biết có phải truyền thống hay ước định nào đó không, mà con gái sẽ ôm quần áo đến nhà vệ sinh để thay.
Diêm Hàn cảm thấy mình có thể giải quyết ngay tại chỗ với đám này, nhưng để không quá mức kinh thế hãi tục, cậu phải cùng những người khác vào nhà vệ sinh thay.
Nhưng một nan đề khác chính là cậu không thể đi WC nữ.
Đặc biệt là khi người ta đang thay quần áo, lỡ thấy phải cái gì không nên thấy...
Diêm Hàn nhanh như bay lấy quần áo trong tủ của mình ra, vừa nãy lo giải bài chậm trễ thời gian, lúc này đem quần áo tới chỗ Lý Hồng Khinh thay đã không còn kịp nữa.
Làm như vậy còn có chút ra vẻ.
Cậu cắn răng, dứt khoát thay ở phòng giữ đồ.
Ôn Giác Vinh bên cạnh xem đến sửng sốt "...!Anh Nhan anh cũng lười quá đi, tốt xấu gì anh cũng là con gái, có thể chú ý hình tượng không anh."
Lúc đối phương tốn công phu nói chuyện, Diêm Hàn đã xỏ chân vào quần thể dục.
Đồ thể dục rộng, bên trong cậu lại mang quần leggings, bên ngoài lại mặc váy, trực tiếp kéo lên cũng không lo lộ hàng.
Nếu chỉ có như vậy thì cậu còn sợ làm gì!
"Cậu rảnh nói chuyện không bằng tới chắn cho anh cậu đi." Diêm Hàn vẫy vẫy cậu ta.
"Hả?" Ôn Giác Vinh chỉ chỉ mình.
Những nam sinh khác đang thay đồ cũng hết hồn.
Tuy cao trung Lộc Trạch là trường công, nhưng không hề kém hơn trường quý tộc tư lập, học sinh bên trong đều là tinh anh cả, nội quy trường có nói, nam sinh phải thân sĩ hữu lễ, nữ sinh phải đoan trang ưu nhã.
...!Tuy phương diện này chẳng mấy ai làm được, nhưng mọi người ảnh hưởng lẫn nhau, chưa có ai đi làm chuyện khác người cả.
Cho nên con gái thay quần áo trong phòng giữ đồ?
Lần đầu nghe đấy.
Quá là...!kinh thế hãi tục!
Chỉ có Diêm Hàn không nghĩ giống bọn họ.
Không nói cậu là đàn ông con trai, dù là con gái thật, chỉ cần không lồ lộ thay quần áo là được rồi, cần gì đi nhà vệ sinh xa xôi để thay?
Phiền biết bao.
Còn nói thân sĩ, những lúc như vậy không phải con trai nên nhường chỗ cho con gái sao?
Cậu mặc kệ người khác nghĩ gì, thấy gì, dù sao cậu chính là con người thô bạo thiếu tố chất như vậy đó.
Chỉ cần hệ thống không trừ điểm, cậu cũng không bại lộ thân phận, Diêm Hàn mới không thèm quan tâm ánh mắt người khác.
Kéo quần lên, cậu cởi váy nhét vào trong ngăn tủ, Diêm Hàn lại vẫy vẫy Ôn Giác Vinh "Đừng thất thần, mau tới."
"Hả? À à à ừ..."
Kiến trúc trường cũng rất giàu có nhân tính hóa, mỗi lớp đều có một phòng giữ đồ riêng, nằm ngay đối diện phòng học.
Phòng giữ đồ không rộng như phòng học, hai bên sườn để tủ đứng hai mặt, tủ đứng chia làm hai tầng trên dưới, giữa hai dãy tủ chỉ có con đường nhỏ bằng một người.
Diêm Hàn đi tới lối đi nhỏ nhất, để Ôn Giác Vinh đứng đưa lưng về phía cậu.
Phòng giữ đồ không có camera, thân hình to bự của Ôn Giác Vinh hoàn toàn phát huy tác dụng, cậu ta vừa đứng ở lối đi là chắn Diêm Hàn kín mít.
Diêm Hàn đứng sau lưng Ôn Giác Vinh thành thạo cởi áo khoác đồng phục, tròng áo thể dục lên sơ mi bên trong, động tác sạch sẽ lưu loát, nhanh như tia chớp.
Trên nhiều khía cạnh Ôn Giác Vinh giống một đứa trẻ không chịu lớn, rất ham chơi, nhưng cậu ta biết nam "nữ" khác biệt, những lúc như vậy sẽ không quay đầu nhìn lén hay đột nhiên tránh ra.
Kỳ thật Diêm Hàn cũng không sợ cậu ta nhìn lén.
Cậu chỉ sợ lúc mình thay đồ, bị những người khác phát hiện cái gì không nên phát hiện.
Tỷ như...!Cậu không có ngực.
Ôn Giác Vinh che phía trước tự nhiên có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy đặc biệt buồn cười, anh Nhan của cậu ta tài thật đấy, sau đó nhịn không được cười thật, thân hình cường tráng run rẩy từng đợt, cười đến không thể kềm chế, còn phải chịu đựng, giúp anh Nhan của cậu ta che chắn.
Ngoài cửa, Ngụy Ninh Hâm ôm bóng rổ cũng xem đến choáng váng.
Hai nữ sinh đứng đằng sau cũng liếc mắt nhìn nhau, đi vào phòng giữ đồ thấy đồ thể dục của mình, lúc đi ngang qua Diêm Hàn còn hung hăng trừng mắt nhìn Diêm Hàn một cái mới đi đến WC.
"Gì chứ, bao nhiêu nam sinh đứng đó, nó cứ công khai thay quần áo mà coi được? Có biết xấu hổ không!"
"Tôi thấy nó lòe thiên hạ thị có!"
Lúc hai người lẩm nhẩm lầm nhầm, phía sau vang lên tiếng cười ầm.
Những người còn đứng ở phòng giữ đồ chứng kiến hết thảy, lúc này bắt đầu đùa giỡn.
"Bo đì của Ôn Giác Vinh cuối cùng cũng có tác dụng rồi, đứng đây là vừa khớp."
"Má ơi anh Nhan, chiêu này của anh quá hay, sau này tôi cũng phải thay như vậy!"
"Ha ha ha Nhan Hàm chỉ vì ít đi vài bước mà liều mạng rồi!"
Ôn Giác Vinh trợn trắng mắt "Gặp qua lười, nhưng chưa thấy ai lười như anh Nhan!"
Hầu Tử quát quát mà kêu "Cái quần gì? Chị Nhan của tôi thay quần áo trong phòng giữ đồ?!"
"Kêu gì mà kêu." Diêm Hàn đã thay xong