"Mau đến xem, Ngụy Ninh Hâm chơi bóng với con gái!" hagstag này rất nhanh đã hot trên diễn đàn.
Tuy rằng nội dung rất đơn giản, chỉ có một tấm hình chụp sườn mặt Ngụy Ninh Hâm cùng Diêm Hàn, nhưng ngắn ngủn vài phút đã có mấy chục cái bình luận.
Hiện trường, Diêm Hàn bàn bạc cùng động đội một lát, trận bóng liền chính thức bắt đầu.
Lúc làm nóng còn không thấy gì, chờ đến khi chân chính chạy trên sân bóng, ký ức thời niên thiếu thanh xuân quay về, Diêm Hàn mới ý thức được cảm giác này mỹ diệu biết bao nhiêu.
Dưới sự phối hợp của hai đàn em, Ngụy Ninh Hâm rất nhanh đã bắt được bóng, cậu ta đầy mặt tự tin dẫn bóng đến rổ bên Diêm Hàn, một thân ảnh nhỏ gầy không biết từ đâu đột nhiên chạy tới.
Thân hình Diêm Hàn kỳ thật cũng không tính là nhỏ gầy, nhưng phải xem là so với ai.
Cung không biết có phải do khung xương tương đối mảnh khảnh, mà thân pháp của cậu còn linh hoạt hơn cả trước kia, tốc độ chạy cũng nhanh hơn.
Cơ hồ là nhẹ nhàng vòng ra khỏi phòng tuyến của đàn em Ngụy Ninh Hâm, đuổi theo cậu ta, lúc vỗ tay cướp bóng còn khá quả quyết tàn nhẫn, Ngụy Ninh Hâm bị bất ngờ, nháy mắt bóng liền chạy tới tay Diêm Hàn.
Ai cũng không ngờ chỉ trong khảnh khắc ngắn như vậy, người này vẫn có thể đuổi theo, còn dám cướp bóng!
Mà lúc này, đồng đội của cậu ta cách đó không xa, sân nhà đang trong trạng thái không người phòng thủ.
Làn gió tràn ngập hơi thở thanh xuân xẹt qua đuôi lông mày Diêm hàn, làm lòa xòa mái tóc trước trán.
Diêm Hàn thoắt cái xoay người, đập bóng trên nền không kiêng nể ai mà chạy tới, tốc độ nhanh đến mức trên không trung chỉ còn một đạo tàn ảnh.
Đừng nói hai tên đàn em của Ngụy Ninh Hâm không làm gì được, đến Ngụy Ninh Hâm cũng đuổi không kịp!
Mắt thấy sắp tới bản rổ, Diêm Hàn nhún gối, nhẹ nhàng đẩy tay, ném bóng vào rổ.
Mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, ngay cả trọng tài đứng bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng.
Thẳng đến khi bóng rổ đánh xuống đất một cái "bốp", sân thể dục mới bộc phát tiếng hoan hô reo hò.
"Trời má! Quả này đẹp trai quá đi!"
"Tốc độ chạy...!Sức bật...!Là người?!"
"Đẹp trai quá! Đẹp trai chết mất! Chị đẹp cố lên!"
"Tốc độ nhanh thật, Ngụy Ninh Hâm phản ứng không chậm đâu, vậy mà lần này lại bị cướp bóng..."
Bầu không khí trong sân vận động bị kéo lên, rất nhiều người vỗ tay reo hò cho Diêm Hàn.
Ngay cả những bạn học ngồi rất xa không hứng thú với bóng rổ cũng bị tiếng thảo luận cùng tiếng hoan hô hấp dẫn, chạy tới xem náo nhiệt.
Có người khen cũng có người không phục, một số fan của Ngụy Ninh Hâm không ngừng nói "Quả đầu tiên nhất định là Ngụy Ninh Hâm nhường nó!"
"Ngụy Ninh Hâm ôn nhu thật đấy!"
......!
Diêm Hàn làm như không thấy đánh giá bên ngoài, hoạt động xương bả vai của mình, vận động khoan ngực thêm hai cái.
Bên trong cậu mang áo sơ mi đồng phục, vì không có ngực nên không dám cởi ra, lúc đánh bóng quả thật hơi bất tiện, bằng không quả vừa này cậu sẽ làm hoàn mỹ hơn.
Bất quá cũng không sao, chỉ là làm nóng người.
"Tiếp." Ngụy Ninh Hâm cũng không nghĩ tới kết quả này, cậu ta lấy lại tinh thần, nói mình không thể khinh địch, liền triển khai tư thế phòng thủ.
Trận đấu càng trở nên kịch liệt.
Diêm Hàn phối hợp cùng đồng đội, bóng rất nhanh đã vào tay cậu, Diêm Hàn cúi người né tránh đối thủ muốn cướp bóng, rồi lại bắt đầu dẫn bóng chạy như điên.
Đường lối chơi bóng của Ngụy Ninh Hâm là kiểu phóng khoáng thiên công, hai đồng đội của cậu ta làm đâu chắc đấy chơi lối phòng thủ, thực lực cũng không tồi.
Mắt thấy Ngụy Ninh Hâm cùng đồng đội của cậu ta lấy thế cực kỳ mãnh liệt chạy tới, vây quanh mình, Diêm Hàn vừa mới vượt qua đường giữa lần nữa đẩy nhanh tốc độ một cách kỳ tích!
Tiếng bóng rổ tiếp xúc với mặt đất giống như tiếng tim dập, trong thân thể Diêm Hàn như sinh ra một lực lượng, khiến cho cậu đạp vài ba bước dẫm lên vòng trong, động tác trên tay cũng không chậm, ở lần cuối chạm bóng liền ném bóng đi!
Mọi người không khỏi nín thở!
Lực ném và khoảng cách của cậu làm cho người ta cảm thấy xác suất lấy điểm ba sẽ tuột xuống, căng thẳng sợ bị cướp bóng.
Lúc bóng bay trên không trung, rất nhiều người đã đưa ra kết luận quả này không thể ăn điểm.
Bóng xoay trên rỗ ba vòng, trong khoảnh khắc toàn sân không khỏi yên ắng xuống.
Thẳng đến khi bóng dừng quay tròn rồi rơi thẳng xuống tâm rổ, giữa sân mới vang lên âm thanh kích động!
"Anh Nhan! Giỏi quá đi!" Ôn Giác Vinh dùng tay khuếch đại âm thanh, cố hết sức la lên.
Một vài bạn học lớp mười bảy cũng nhịn không được kêu theo cậu ta, dù sao anh Nhan cũng là người lớp bọn họ, có thể treo Ngụy Ninh Hâm lên đánh bọn họ cũng được sáng ké.
"Trời má, tình huống gì vậy, hai đứa tụi bây có chuyền bóng không đấy!" Ngược lại là Ngụy Ninh Hâm có chút vụn vỡ.
Không thể trách cậu ta rống ra tiếng, ra sân không tới năm phút, đã liên tiếp bị ăn mất bốn điểm!
Cậu ta dùng vạt áo đồng phục lau lau mồ hôi trên mặt, tâm tình càng bực bội.
Vốn chỉ muốn hẹn nữ sinh đấu một trận để kích thích Cung Ngọc Tuyết, ai ngờ kế hoạch không thành, còn bị người ta ăn hai trái?!
Ngụy Ninh Hâm thấy mặt này mất hơi nhiều.
Dù sao cậu ta cũng là thể dục sinh mỗi ngày được huấn luyện! Sao lại kém một...!
Lúc Ngụy Ninh Hâm lau mồ hôi, Diêm Hàn còn đặc biệt phong tao mà phất phất tay với cậu ta.
Trong khoảnh khắc, nụ cười trương dương tự tin của cậu quanh quẩn khắp sân.
Rất nhiều người cảm thấy trái kia cậu đánh không vào, có vào cũng chỉ là ăn may.
Nhưng chỉ có Diêm Hàn biết, năm đó cậu luyện ném ba điểm đã phải trả bao nhiêu thời gian cùng tâm huyết.
Tuy Ngụy Ninh Hâm kỹ thuật không tồi, nhưng so với cậu vẫn là quá non.
Thi đấu vẫn tiếp tục, trái thứ ba Ngụy Ninh Hâm không dám khinh địch nữa, cơ hồ dùng hết toàn lực, dưới tình huống không phạm luật gắng hết sức đấu đá lung tung, cuối cùng cũng vào một trái.
Vài phút sau bọn họ cứ tới tới lui lui, hai đồng đội của Diêm Hàn tuy là đàn em của Ngụy Ninh Hâm, nhưng cũng không nề hà, chạy thì chạy, chuyền thì chuyền, phối hợp đón bóng vô cùng ăn ý.
Chỉ là Ngụy Ninh Hâm bên kia cũng không cam lòng yếu thế, cậu ta đem hết bản lĩnh mình có được bày ra, thân thể cũng bộc phát tiềm năng vô hạn, fan của cậu ta lại lần nữa sôi trào, quần chúng vây xem cũng nhiệt huyết mênh mông, móc điện thoại ra để tùy thời chụp hình lại.
Lúc mọi người đều đang sôi trào, đội ngũ phía sau có chút xôn xao cũng không khiến người ta chú ý mấy.
Lâm Kiến Lộc đi bên ngoài đám người, không biết vì sao, vừa liếc mắt liền bắt gặp bóng người mang đồ thể dục, anh dũng chạy vội trên sân bóng.
"Chuyện gì vậy?" Hắn hơi hơi mím môi.
"Không biết nữa?" Tô Lâm Bồi cũng nhận ra Diêm Hàn, dù sao đồ thể dục nam nữ khác nhau, vừa liếc mắt liền nhìn thấy sự khác biệt bên trong.
Hơn nữa trong sân thể dục có đầy đủ điều hòa, căn bản không