Chuyện Phương Vũ Phỉ bị thương vừa phát sinh, nhóm lớp trưởng trực tiếp nói chuyện này cho cô Tiểu Điền, bởi vì muốn xem camera, cho nên cô Tiểu Điền cũng báo chuyện này lại cho bên nhà trường, nhà trường sẽ lấy đoạn video camera ngoài hành lang quay được vào lúc đó, vừa lúc Lâm Kiến Lộc đến khu giáo vụ, chủ nhiệm Cốc đang xem.
"Chào thầy ạ." Lâm Kiến Lộc vừa vào cửa đã chào hỏi.
"Lâm Kiến Lộc à, nghe nói em tham gia thi bóng rổ, còn đánh hay lắm nhỉ."
Dường như đã xem Lâm Kiến Lộc thành đệ tử đắc ý của mình, chủ nhiệm Cốc cũng biết thói ở sạch của hắn.
Lần này nghe nói Lâm Kiến Lộc cũng tham gia đội bóng rổ năm nhất ông còn lắp bắp kinh hãi, cho nên cũng hơi chú ý tiến trình cùng kết quả thi đấu, không ngờ thi đấu còn chưa bắt đầu, sự kiện ẩu đả trong trường đã xảy ra.
Chủ nhiệm Cốc tiếp tục nói "Em tới đúng lúc lắm, cùng xem đi."
"Vâng ạ." Lâm Kiến Lộc đi qua.
Trong văn phòng ngoại trừ chủ nhiệm Cốc thì còn có cô Tiểu Điền cùng chủ nhiệm lớp ba, có chuyện xảy ra, giáo viên phụ trách đều phải có mặt, xem lại camera ghi hình rồi mới định đoạt.
Mà hình ảnh trong camera rất rõ ràng, quay lại vô cùng rành mạch từ đầu tới đuôi câu chuyện.
Chuyện đúng là giống như lời mấy bạn nữ lớp mười bốn kể lại, là lớp ba động tay trước.
Bởi vì không có tiếng, cho nên không biết ban đầu bọn họ nói cái gì, nhưng thần sắc hai bên quả thật đều có chút kích động, chẳng qua là sau đó một nữ sinh lớp ba động thủ trước, đẩy Tần Tư Du đứng đầu, những người khác thấy thế cũng bắt chước ra tay, người lớp mười bốn cũng không nhường một tấc, liền đánh nhau.
Những chuyện nói qua nói lại rồi lao vào đánh nhau cũng thường xuất hiện ở các trường cao trung, dù sao thì tuổi trẻ máu nóng, tình huống thế này phát sinh, nhà trường cùng lắm cũng chỉ phê bình cảnh cáo rồi xử phạt.
Nhưng trong video, giữa một đám xô xô đẩy đẩy, Phương Vũ Phỉ vì không đứng đằng trước nên không ra tay được, dẫn tới nhỏ hoàn toàn đứng bên rìa cầu thang.
Mà ngay lúc này, một nam sinh bên lớp ba có lẽ thấy nhỏ đứng một mình, bèn trực tiếp lướt qua đám người đẩy nhỏ một cái, thế cho nên Phương Vũ Phỉ ngã xuống cầu thang, loại hình vi này tương đối ác liệt.
"Này đúng là cố ý đả thương người khác!" Chủ nhiệm Cốc tức giận mà nói.
Chủ nhiệm lớp ba là giáo viên nam, đeo cặp mắt kính khung vàng, trông rất giống một nhà cổ học.
Nhưng ông cũng là chủ nhiệm lớp lâu năm, học sinh của mình là cái dạng gì cũng hiểu chun chút, nhìn video xong cũng tức giận không tôi "Cái thằng nhóc Ngô Kiến này cả ngày chỉ biết lục đục với mấy đứa con gái, đã chưa tính, không ngờ nó còn giỏi thế này đây, đánh cả bạn học!"
"Thầy Cốc, có cần tôi gọi bọn chúng lên đây không?"
"Gọi tới đây, thuận tiện gọi cả phụ huynh mấy em này tới nữa, cha mẹ học sinh bị thương đã tới trường rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau thương lượng."
"Được."
Phụ huynh học sinh dần dần có mặt, Lâm Kiến Lộc giúp chủ nhiệm Cốc đón người, chuyện này tiền căn hậu quả đều có rõ trong video theo dõi, những người khác thì còn may, xử trí ghi tội theo nội quy trường học là được, nhưng nhà trường cảm thấy Ngô Kiến ác ý đả thương bạn học tâm tính không tốt, lại còn tạo thành hậu quả ác liệt là bạn học bị thương, thật sự không thể dễ dàng tha thứ, cuối cùng quyết định phải nghiêm trị.
Ngô Kiến không chỉ bị giáo viên phê bình trong văn phòng, còn bị phụ huynh đánh mắng cho một trận, đã không còn mặt mũi nào mà ở trong trường nữa, cậu ta ủ rũ cụp đuôi mà rời khỏi khu giáo vụ, đi đến hành lang thông tới khu dạy học, muốn về lớp dọn đồ đạc, nhanh nhanh rời đi.
Lúc này vừa vào tiết hai buổi chiều không được bao lâu, trên hành lang không có một bóng người, Ngô Kiến cúi đầu mà đi đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đôi giày màu trắng...
Nữ sinh xinh đẹp mang giày thể thao trắng, mặc đồng phục đứng giữa hành lang, chắp tay sau lưng nhìn mình, dường như đã chờ từ lâu.
"...!Nhan Hàm?" Ngô Kiến hoàng hồn, có chút không dám tin "Sao cậu lại ở đây?!"
"Đang đợi cậu đó." Diêm Hàn khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng, rồi lại khôi phục trạng thái mặt không biểu tình, dưới bầu trời đầy mây sau giờ ngọ trông có chút đáng sợ.
Ngô Kiến bị dọa cho lùi ra sau một bước, từ nhỏ cậu ta đã ẻo lả, nhận thức về giới tính cũng có chướng ngại, cho nên trên người nặng hơi con gái, cũng là nguyên nhân tại sao cậu ta thích chơi với con gái hơn.
Nhưng đứng trước mặt Nhan Hàm cậu ta lại có chút lúng túng.
...! Về mặt sinh lý tốt xấu gì cậu ta cũng là đàn ông con trai, theo lý mà nói thì sức lực hẳn phải lớn hơn con gái rất nhiều, không biết vì sao đối mặt với Nhan Hàm không có tí biểu tình lại làm cậu ta sợ hãi, cứ như đối phương sắp vung tay nện lên mặt mình đến nơi, rồi vứt mình ra khỏi hành lang.
Ngô Kiến lén lút lùi về sau một nước, trong lòng run sợ mà hỏi "Cậu, cậu muốn làm cái gì?"
"Đừng lo lắng, tôi không có ác ý." Diêm Hàn lại vô cùng thuần lương mà cười, nói "Tôi mà muốn đánh cậu thì phải trùm bao tải mà đánh, để cậu không phát hiện tôi là ai chứ.
Vậy nên đừng lo, tôi đợi ở đây cũng chỉ muốn hỏi cậu một câu."
"...!Câu gì?"
"Gần đây trong trường có vài tin đồn bậy về tôi, rất rõ ràng là cậu dẫn dắt ra cả, các cậu đã cố bôi đen tôi như vậy, lại còn bị bạn học của tôi phát hiện, tôi thật sự muốn biết vì sao các cậu muốn làm vậy với tôi đấy?"
Diêm Hàn nói chính là đủ loại ngôn luận bôi đen cậu gần đây xuất hiện trong trường.
Những ngôn luận đó có tính phát triển mạnh, ban đầu là chuyện cậu livestream vừa đưa ra ánh sáng, chủ đề trung tâm của ngôn luận liền biến thành ủng hộ trường học nghiêm trị cậu.
Sau đó nhà trường điều tra đầu cuối, không xử trí cậu, ngôn luận lại biến thành cậu có người che chở trong trường, còn thuận tiện bao gồm một ít suy đoán dơ bẩn khó nghe, thậm chí còn nói cậu có quan hệ đặc thù với lãnh đạo nào đó trong trường.
Sau đó lại là lớp bọn họ thi đấu bóng rổ, ngoại trừ một bộ phận nghi ngờ Lâm Kiến Lộc, thì đại đa số là đang nói cậu, mắng luôn cả lớp mười bốn, chiều hướng của dư luận chính là truyền đi truyền lại một thông tin: Bởi vì có cậu nên lớp mười bốn mới thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị mọi người mắng chửi, ý đồ có lẽ là khiến mối quan hệ giữa cậu cùng bạn cùng lớp trở nên gay gắt.
Những việc này nói thì đơn giản, nhưng nếu Diêm Hàn không phải người trưởng thành đã học cao trung một lần, nếu chuyện này xảy ra trên người bạn học khác, chỉ những lời nói ác ý hãm hại đó cũng đủ đánh sập một người.
Thế nhưng chuyện này lại rơi phải anh Diêm, cậu ngoại trừ nghe người ta chê cười, nhiều hơn chính là suy nghĩ nguyên nhân đằng sau tình cảnh này.
Sau khi tới