"Chuyển trường? Cậu không học ở đây nữa?" Diêm Hàn hỏi.
Nếu cậu nhớ không lầm, đánh nhau trình độ này nội quy trường học sẽ không đuổi học chứ nhỉ?
"Đúng vậy, bọn họ nói tôi lòng dạ ác đồng, tình tiết tăng mạnh.
Thế nhưng không có đuổi học, chỉ khai trừ học tịch, nhưng ba mẹ tôi cảm thấy mất mặt, muốn chuyển tôi đi." Ngô Kiến sao cũng được mà nói.
Diêm Hàn "..."
"Đi rồi cũng tốt, đi là tự do." Ngô Kiên còn treo nước mắt trên mặt đột nhiên cười cười "Không phải cậu tò mò ai giở trò sau lưng cậu lắm à?...! Tôi có nghe nói chuyện của cậu rồi, nghe nói cậu có luyện võ, biết đánh nhau lắm, nhưng cậu tưởng bạo lực học đường chỉ có loại đó thôi à? Gọi cậu vào hẻm nhỏ đánh cho một trận? Tôi nói cậu biết, bây giờ không còn là cái thời đó nữa rồi."
"Có ý gì?"
"Có một loại bạo lực học đường chính là nhỏ nhẹ nói chuyện với cậu, không đánh cậu cũng không mắng cậu, nhưng cậu không thể phản kháng cũng không thể đắc tội bọn họ, bởi vì một khi cậu làm bọn họ tức giận, cậu sẽ bị người xung quanh cô lập, sẽ bị người ta bịa đặt nói xấu, sẽ bị hãm hại làm trò cười cho cả trường.
Thậm chí còn cảm nhận được giáo viên lạnh nhạt mình, bạn bè hư tình giả ý nói bán đứng là bán đứng cậu ngay..."
"Đây mới chính là bạo lực học đường.
Cái mà bọn lớp mười tám xài á? Bọn họ chơi level thấp thôi, hết thời rồi."
Diêm Hàn "..."
Nghe cậu ta nói như vậy, Diêm Hàn đột nhiên ý thức được, cái gì mà cố ý nói xấu làm người xung quanh cô lập cậu...!Này còn không phải chuyện cậu đang gặp đây sao?
"Úi, vậy là tôi đang bị bạo lực học đường đó hả?"
"..."
Ngô Kiến nhìn cậu, như nhìn người ngoài hành tinh.
Thần kinh phải thô đến đâu mới không chú ý được cái này cơ chứ á á á!
Vì thế Ngô Kiến lại lên cơn điên.
Rõ ràng là một đề tài rất đứng đắn rất bi tráng đột nhiên nghe ngu thấy sợ.
Diêm Hàn "..."
Rất vô tội mà chớp chớp mắt, có lẽ là vì thần kinh vừa thô vừa cứng, còn mang một thân bản lĩnh giữ nhà, nên cậu vẫn luôn không sợ trời không sợ đất như vậy.
Lúc còn được người ta kêu là anh Diêm anh ba, cậu chưa từng vướng vào mấy vụ lục đục, Diêm Hàn luôn luôn thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật.
Ai dám làm khó cậu?
Đánh nó là xong!
Cho nên thình lình thay đổi thân phận cùng bối cảnh mới, đại xa mới mãi ngu ngốc không quen như vậy.
Đương nhiên không chú ý đến chuyện đó, có lẽ cũng vì trường cũ của cậu nát quá, cậu nào có học trong mấy trường trang trí quý tộc điểm cao chót vót thế này, chắc là con nhà tinh anh xã hội người ta không giống loại trường dưới thôn lúc nào cũng có khả năng đóng cửa như chỗ cậu, con nhà có quyền có thế hình như thích giải quyết vấn đề bằng mặt bên hơn.
Này cũng hiểu được.
Thế nhưng nhìn bây giờ, không biết là quen hay không quen thì mới tốt, hay là do da mặt đại ca quá là dày, mấy lời ác ý hãm hại đó cào ngứa cho cậu còn không đủ đã.
Mà không biết vì duyên phận nào, khiến cho cậu gặp được Ôn Giác Vinh nhiệt tình như lửa, lớp trưởng rộng rãi phân rõ đúng sai còn có nam thần toàn trường Lâm Kiến Lộc, cho nên cái bạo lực học đường trong miệng Ngô Kiến cậu không cảm nhận được chút nào!
"...! Má, chị đây nói nửa ngày thì ra là đàn gảy tai trâu à." Ngô Kiến trợn trắng mắt, xỉa tay hoa lan sửa sang lại mái tóc lộn xộn vì bị dọa của mình, mở miệng mắng "Thế mà tôi còn định tìm tí đồng tình của cậu trước khi đi đấy, đúng là rảnh háng!"
Diêm Hàn "..."
"Đừng vội đừng vội, cậu nói tiếp đi, chưa xong mà."
Diêm Hàn cũng không biết như thế nào, mà cuối cùng lại biến thành hai người ngồi xổm dưới chân tường, nói về chuyện bạo lực học đường.
Ngô Kiến thật ra cũng khốn khổ khốn nạn, bởi vì từ nhỏ đã ẻo lả nên luôn cảm thấy mình là con gái, hành vi cử chỉ đều khác hẳn người thường, tính tình lại tương đối yếu đuối, cho nên từ nhỏ đến khi học sơ trung, trong lớp không cần biết là trai hay gái đều thích ăn hiếp cậu ta.
Lúc còn bé ngây thơ cậu ta cũng không hiểu vì sao, chỉ có thể học cách lấy lòng người khác theo bản năng.
Sau này dứt khoát lẫn vào bên trong đoàn thể bạo lực học đường, thậm chí trợ giúp bọn chúng ăn hiếp người khác...!Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giúp cậu ta không bị ức hiếp.
Sau khi lên cao trung, kỹ năng này của cậu ta càng ngày càng thuần thục, chẳng qua cậu ta phát hiện thủ đoạn "bạo lực" lại cao cấp hơn rất nhiều, như cậu ta đã nói lúc này, người bạo lực xưa nay đều không công khai hành vi ác độc của mình, bọn họ sẽ như con tằm từng chút từng chút ăn mất tâm trí người khác, khiến họ cảm thấy khủng hoảng, cảm thấy bất lực, thẳng đến khi hoàn toàn thần phục mới thôi.
Có rất nhiều thanh thiếu niên đều có vẻ đơn thuần thiên chân, ngây thơ vô hại.
Nhưng có đôi khi cái ác của trẻ vị thành niên mới thật sự ác.
Cái ác này không chỉ đơn thuần là đối với người ngoài, mà với một số "người trong giới" cũng vậy.
Trong đám người bạo lực học đường, một khi đã chọn trận doanh thì phải luôn tuân theo chỉ thị, không muốn, không làm hay làm không tốt đều sẽ nhận kết quả rất thảm.
Nhưng dù như thế, trở thành một phần trong đoàn thể bạo lực học đường, Ngô Kiến thích ứng với kiểu sinh hoạt này rất nhanh, dù không tính là hô mưa gọi gió, nhưng ít ra sẽ không còn ai cười nhạo cậu ta ẻo lả, cậu ta có thể trà trộn vào đám con gái, làm chị em với mọi người, trở về với bản chất.
Thẳng đến chuyện ngày hôm nay.
"Tôi bị cậu ta vứt bỏ, bởi vì làm sai chuyện." Ngô Kiến cười khổ, trong ngữ khí lại mang theo một tia tang thương không nên có trên người thiếu niên "Thật ra tôi cũng không biết vì sao lúc ấy lại đi đẩy học sinh lớp các cậu, chỉ là nó quấy lên, ồn ào làm tôi khó chịu, lúc ấy tôi còn muốn chết chùm cả lũ đấy...!Ồ, có phải tôi biến thái quá không?"
Diêm Hàn "Có thật."
Ngô Kiến "..."
"Thế nhưng như bây giờ cũng tốt.
Không bị trường đuổi học cũng bị cậu ta làm cho chết, chị đây chịu đủ rồi! Không bằng tôi tự đi luôn! Chỉ là không biết tới trường mới sẽ thành cái dạng gì thôi." Nói đến khúc sau, Ngô Kiến không khỏi cười khổ một chút, rồi sau đó cảm xúc bỗng nhiên bắt đầu kích động lên, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.
"Nhưng tôi có sai đâu chứ? Từ đầu đến cuối tôi cũng chỉ là không muốn bị người ta ăn hiếp đạp dưới chân thôi! Tôi còn có thể làm gì được chứ..."
"Ha." Nghe đối phương oán giận đủ kiểu, Diêm Hàn giương mắt nhìn một khoảng trời xanh nho nhỏ trên đỉnh đầu, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói "Nhưng cậu làm sai đấy thôi."
Quay đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ngô Kiến, Diêm Hàn nói "Cậu sai ở chỗ không nên nịnh nọt, càng không nên làm chuyện thẹn với lương tâm, làm tổn thương người khác."
"Cậu biết cái gì!" Ngô Kiến có chút kích động mà phản bác "Đã nói loại người được trời cao chiếu cố như cậu không hiểu nỗi khổ của tôi rồi..."
Nhưng Diêm Hàn đã cắt lời cậu ta.
"Nếu cậu yếu đuối, vậy cố làm cho mình mạnh mẽ hơn đi.
Nếu cậu sợ cô đơn, lại càng phải mạnh mẽ hơn nữa, chỉ lúc cậu làm thật tốt, có năng lực bảo vệ những người khác mới có bạn bè chân chính."
Trong bóng râm, nhìn một bên gò má của Diêm Hàn, Ngô Kiến cứ tưởng mình nhìn lầm —— Cậu ta cảm thấy lúc nói những lời này, trên mặt Nhan Hàm tràn ngập cương nghị.
Diêm Hàn nói "So với nịnh bợ lấy lòng người khác, không bằng dùng thời gian đó để học tập hay quan tâm bản thân một chút.
Có người đánh cậu, vậy cậu chờ đúng lúc, dùng đúng phương thức đánh về gấp bội.
Có người nhục nhã cậu, cũng phải nhục nhã lại nó gấp bội.
Có người cô lập cậu, vậy thì học cách hưởng thụ cô độc đi.
Ẻo lả thì làm sao? Ẻo lả ăn cơm ông nội nó nấu à? Chỉ cần cậu ngay thẳng, cậu đã tốt hơn cái thứ hở chút là phê bình cậu cả trăm cả ngàn lần, là bọn họ cảm thấy hổ thẹn mới đúng."
Cuối cùng cậu vỗ vỗ bả vai Ngô Kiến "Nói tóm lại là, yếu đuối không phải cậu sai, mà cậu sai ở chỗ để mình cứ mãi yếu đuối."
Nói xong, Diêm Hàn dùng hai tay chống đầu gối, đứng lên, còn thuận tiện dùng tay sửa sang lại váy của mình.
Nhận ra lúc này Ngô Kiến đã bình tĩnh lại, mặt đỏ rần, tròng mắt run rẩy, ánh mắt nhìn mình còn ươn ướt.
Diêm Hàn không khỏi gãi mặt, bắt đầu tự hỏi có phải ban nãy mình nói hơi nặng lời rồi hay không.
Nói như vậy cũng vì muốn tốt cho cậu ta, Ngô Kiến này vốn không có ý xấu, đại khái là bị hoàn cảnh làm cho nghẹn ngu.
Người như vậy nếu không đả thông, đi tới hoàn cảnh mới, nếu không