“Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo, muốn vì hồng nhan mà xả giận đó à.
Ha ha…” Một nam tử trung niên trên mặt có một vết sẹo dài ngang qua trán đối với Nhất Vô Niệm cười lạnh nói.
Gã vừa nói xong liền có một tên thiếu niên rất trẻ tuổi tiến lên nói khẽ, “Lâm ca, hay là chúng ta rút lui đi.
Ta thấy gã phía trước cũng không dễ chọc đâu, mỹ nữ cũng đã chạy rồi giờ có kiếm chuyện với hắn cũng đâu giải quyết được gì.”
“Bốp!” Một cái tát giáng trời vang lên trên mặt thiếu niên, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng nõn của y đã in lên một dấu bàn tay.
Và thủ phạm gây ra việc này không ngoài ai khác chính là nam tử trung niên được gọi – Lâm ca.
“Lâm Quân, ai cho ngươi động thủ với người của ta.” Một lão giả tức giận chất vấn nam tử mặt sẹo.
“Đi, chúng ta không xen vào chuyện này.” Lão giả mang theo mấy người của mình cất tiếng bước chân rời đi.
Nhìn mấy người này định chia đội rời đi, mấy tên tiểu đệ khác lập tức tiến tới chỗ Lâm Quân lo lắng hỏi: “Lão đại, bọn chúng… vậy chúng ta có đánh tiếp không?”
“Hừ, coi như tiểu tử ngươi may mắn.
Đi, chúng ta đi!” Lâm Quân lộ ra vẻ mặt hung ác nói với Nhất Vô Niệm chuẩn bị cùng đám người lão giả kia rời đi.
Bất quá, bọn họ muốn rời đi ở đây còn có người không đồng ý.
“Ta để các ngươi rời đi rồi.”
Âm thanh bình tĩnh của Nhất Vô Niệm truyền vào tai mỗi người có mặt tại đây, đám người hơi khựng lại, bất quá để cho mấy người khác kinh ngạc chính là đám Lâm Quân lại mở đầu chạy trước, cơ hồ gã không ngừng lại chút nào trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nâng cao tốc độ đến kinh người.
Lão giả thầm mắng một câu, sau đó không nói hai lời cắm đầu bỏ chạy đối với lời nói của Nhất Vô Niệm cơ bản không quan tâm.
Lão cho rằng, ở đây nhiều người như vậy chắc hẳn không có cơ hội bắt được mình, cho nên bỏ mặc đám người đằng sau tế ra pháp bảo phi hành bỏ chạy.
“Một kiếm!”
Cơ hồ trong giây phút hai người lão giả cùng Lâm Quân bỏ mặc lời hắn nói mà bỏ chạy, Nhất Vô Niệm cũng mở miệng nói một câu khác, đồng thời trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm.
Lúc này, Nhất Vô Niệm động tác vô cùng chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, sương mù màu trắng lượn lờ quanh người, tản ra một cỗ khí tức khiến cho tâm thần đám người ở đây chấn động.
“Vô Cấu Kiếm Ý!”
Ở trong lòng niệm một câu, Nhất Vô Niệm nhẹ nhàng cầm trường kiếm bổ xuống một kiếm.
Một đường kiếm mờ mịt ẩn hiện bên trong hư không, ngang qua phía chân trời, bên trong bao phủ mấy chục thân ảnh, có cả hai người lão giả cùng Lâm Quân mở đường trốn chạy trước đó.
Nơi đây trở nên tĩnh lặng mờ mịt, yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả một âm thanh ba động cũng không có, chỉ có một đường kiếm hư vô mờ mịt trong phút chốc đang dần dần hiện ra.
Thời gian như ngưng lại.
Yên tĩnh trước giông bão.
“Ầm!”
Một âm thanh đột ngột không báo trước bạo tạc xuất hiện, cả một dải đường như bị lật tung cả mặt đất lên, bên trong âm thanh kinh thiên như vậy loáng thoáng một chút tạp âm thảm thiết vang vọng trong hư không, bất quá rất nhanh liền im bặt.
Sau một vài phút, nơi đây lại trở như ban đầu không có âm thanh, nhưng lại khác biệt hơn trước đó chính là phía trước mặt của Nhất Vô Niệm xuất hiện một rãnh hố thật sâu trải dài đến tận chân trời.
Mà chủ nhân của vết kiếm này vẫn đang giữ nguyên tư thế chém xuống, qua một vài giây Nhất Vô Niệm mới thu hồi động tác duỗi thẳng người nhìn thoáng qua phía trước.
Nhìn mặt ngoài có vẻ rất bình tĩnh thế nhưng trong lòng loạn thành một đoàn, một kiếm vừa rồi rút gần tám thành chân nguyên trong cơ thể của hắn.
Bất quá điều đáng suy ngẫm lúc này chính là hắn không hiểu nỗi hành vi của bản thân vừa rồi.
Bình thường mà nói, hắn chắc chắn không làm ra hành động lỗ mãng như vậy, nhìn thành kiếm còn đang cầm chặt trong tay Nhất Vô Niệm thở dài một hơi.
Hắn trực tiếp ngồi xuống đả tọa, từ nhẫn trữ vật cầm ra mấy bình đan dược bổ sung chân nguyên.
Vừa rồi mặc dù không để hắn bị thương chút nào, nhưng chân nguyên gần như cạn kiệt hắn cần phải nhanh chóng bổ sung.
…
Nửa giờ trôi qua, Nhất Vô Niệm mở mắt ra.
Không phải hắn đã hoàn toàn bổ sung chân nguyên mà do hắn cảm nhận được âm thanh ba động ngự kiếm truyền tới, hơn nữa còn có cả tiếng nói chuyện khác nữa.
Không để hắn đợi lâu, cách hắn không tới mười mét xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, nhìn thấy bóng hình này khóe miệng của hắn thoáng qua một chút ý cười, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
“Thả ta ra, a… á mau buông cái đuôi của bản