Bị Bắc Tiểu Mộng điểm đích danh món đồ động tác vùng vẫy của con rùa không khỏi cứng ngắt, bất quá nó không dám để đối phương nói lời tiếp theo đã chủ động há miệng, ba bình Mân Linh Tửu rơi vào trong tay Bắc Tiểu Mộng.
Sau đó, nó giãy dụa càng mạnh hơn giọng nói như heo bị chọc tiết: “Ta đã trả đồ lại cho người rồi, mau thu hồi ngọn lửa dị hỏa kia đi.”
“Hừ, rất tiếc đã muộn.
Vừa rồi ngươi không thành thật làm bản tiểu thư vô cùng khó chịu, chịu khó trở thành món rùa nướng đi.” Bắc Tiểu Mộng hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt tùy ý nói ra.
“Ta,… ta xin bà cô của ta ơi.
Ta trót dại, ngươi mau thu hồi đóa dị hỏa kia đi.” Con rùa cảm nhận được sức nóng của đóa dị hỏa kia, nó đoán không tới mấy giờ đồng hồ bản thân liền trở thành rùa nướng là sự thật, không nói giỡn.
Bỗng Bắc Tiểu Mộng nhìn qua Nhất Vô Niệm, lên tiếng hỏi ý kiến của hắn: “Nhất đệ, ngươi cảm thấy rùa nướng có phải ăn rất ngon không?”
Đột nhiên bị Bắc Tiểu Mộng hỏi, hơn nữa còn hỏi hắn rùa nướng ăn có ngon không? Mặc dù biết nàng không có ý định đuổi tận giết tuyệt con rùa này, nhưng chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.
Bắc Tiểu Mộng chắc chắn sẽ không vô cớ uy hiếp nó, chỉ sợ có ý đồ khác, mà con rùa này có gì để nàng phải tốn sức như vậy.
Không lẽ…
Nhất Vô Niệm khẽ cười một tiếng, dưới ánh mắt khó hiểu của Bắc Tiểu Mộng khẽ gật đầu, nói: “Ta đã từng ăn mấy lần rồi, để mà nói thì rùa hấp vẫn ăn ngon hơn.
Thế nhưng không sao, đôi khi thay đổi chút khẩu vị cũng tốt.”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Hơn nữa, rùa bị thịt rồi dù có nhiều bảo vật cũng không có chỗ để dùng…”
Khéo miệng của Bắc Tiểu Mộng hơi giương lên chút ý cười, nhưng rất nhanh biến mất.
Nàng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn con rùa trước mặt nói, “Ngươi cũng nghe hắn nói rồi đấy.
Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Sắc mặt của con rùa rất khó coi, mặc dù nó không thể biểu hiện ra được, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cả đời Nam Phương Trường Sinh ta không ngờ lại bại bởi hai tên nhân tộc, đáng hận.”
Nói xong nó liền há mồm ra, chỉ thấy một điểm sáng chui ra lơ lửng ở giữa không trung.
Ánh sáng tản đi hiện ra một miếng lệnh bài cổ kim.
Bắc Tiểu Mộng đưa tay ra cầm lấy miếng lệnh bài cổ kim này, sau khi quan sát một hồi bỗng ánh mắt hơi trừng lớn, vẻ mặt không thể tin được nhìn qua phía con rùa.
Suy nghĩ một chút nàng nói, “Lệnh bài thuộc về ta, ta cho ngươi 1 vò Mân Linh Tửu.”
Con rùa không nghĩ tới Bắc Tiểu Mộng còn hỏi ý kiến của nó, nó còn tưởng với tính cách của đối phương chắc chắn sẽ trực tiếp thu hồi miếng lệnh bài này.
Nó cũng không cảm thấy lệnh bài này có tác dụng gì cho bản thân, nhưng nó có một sở thích, đó là muốn bỏ túi hết bảo vật trong đại lục.
Bất quá dưới sự uy hiếp cùng với dụ hoặc của Mân Linh Tửu, cuối cùng nó quyết định buông tha cho miếng lệnh bài.
“Được, được chứ.
Ta đồng ý!” Nam Phương Trường Sinh không chần chừ giây lát nào cất tiếng đồng ý giao dịch.
Một vài phút sau, một con rùa đang ôm một vò linh tửu liếm liếm từng chút một linh dịch bên trong đó, vẻ mặt còn vô cùng mê say.
Nhất Vô Niệm nhìn thấy nó như vậy không khỏi cảm thấy kinh dị, trong lòng thầm nói: “Mịa nó chứ, ngay cả một con rùa cũng có thể không coi Mân Linh Tửu là gì.”
Mà bên này, Bắc Tiểu Mộng vẫn đang nghiên cứu miếng lệnh bài vừa trao đổi với Nam Phương Trường Sinh.
“Ê, rùa nhỏ.
Ngươi không được đổi ý đâu đấy.” Bắc Tiểu Mộng cười, tay cầm lệnh bài lắc lắc ở trước mặt Nam Phương Trường Sinh.
Nam Phương Trường Sinh không thèm để ý tới nàng, một bên tiếp tục nhấm nháp hương vị của Mân Linh Tửu.
Nhất Vô Niệm lên tiếng nói: “Giờ chúng ta lên đường thôi.”
“Được!” Bắc Tiểu Mộng cũng không nhiều lời, nàng gật đầu tế ra phi kiếm chuẩn bị ngự kiếm rời đi.
“A, đợi ta nữa.” Nam Phương Trường Sinh phát hiện hai người định rời đi thì vội vàng thu hồi Mân Linh Tửu, cất giọng gào lên một câu.
Không ai đáp lại nó cả, Nam Phương Trường Sinh gấp quá dùng hết sức nhảy một cái hướng chỗ Nhất Vô Niệm, cái miệng há ra cắn vào miếng