Đám người Nhất Vô Niệm vừa đi vào bên trong đây gốc dây đằng cũng có động tĩnh, những nhánh dây đằng màu xanh bắt đầu khẽ chuyển động.
Trong khi Nhất Vô Niệm đang chăm chú đánh giá nó, nó cũng đang quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Lúc này, một nhánh dây đằng bắt đầu đung đưa ra phía trước có vẻ nó đang tò mò đánh giá Nhất Vô Niệm.
Sau một khắc, hàng loạt dây đằng khác cũng đung đưa chuyển động, màu sắc của những nhánh dây đằng bắt đầu có xu hướng chuyển màu, từ màu xanh nhạt từ từ chuyển đổi sang màu đỏ.
Cả gốc dây đằng bỗng hóa màu đỏ khiến cho không gian xung quanh hơi đè ép, từ gốc dây đằng làm trung tâm, khí tức uy áp bắt đầu tản mát ra hướng về phía Nhất Vô Niệm mà tới.
Phảng phất như muốn đem Nhất Vô Niệm cắn nuốt.
“Đây là… huyết đằng! Không nghĩ tới bên trong đây lại gặp được thứ đồ chơi này.”
Âm thanh con rùa truyền tới khiến cho Nhất Vô Niệm nhìn đám huyết đằng vài lần, ánh mắt mang theo vẻ tò mò.
Nghe nói huyết đằng là một dược liệu tương đối quý hiếm, giá trị của nó có thể so với linh thảo lục giai, bất quá nếu phục dụng huyết đằng quá liều liền dễ sinh ra ảo giác.
Mà huyết đằng có một sở thích, đó chính là chuyên săn bắt yêu thú, tu sĩ nhằm hấp thu huyết nhục, thường thường sẽ thông qua việc hấp thu linh khí bên trong huyết nhục để tẩm bổ cho bản thân.
Nếu nói dã thú để trở thành yêu thú phải trải qua quá trình tĩnh lũy rất lâu, vậy thực vật muốn tu luyện để trở thành thực yêu còn khó khăn hơn.
Huyết đằng hình như chuyên chú sử dụng huyễn thuật!
Nhất Vô Niệm đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn nhớ không nhầm thì thủ đoạn của huyết đằng chính là sử dụng huyễn thuật đối phó địch nhân, mà tu sĩ một khi rơi vào huyễn thuật của nó liền rất khó dứt ra, tu sĩ không nắm giữ tu vi Kim Đan trở lên căn bản không có tư cách chống lại.
Bất quá cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng chỉ là có tư cách chống đỡ huyết đằng mà thôi, chân chính muốn thoát khỏi huyễn thuật của nó còn cần phải có thủ đoạn khác.
Nghĩ lại một hồi vừa trải qua, hắn đột nhiên liên tưởng tới huyết đằng.
Cho dù trước đó chính là do huyết đằng gây ra hắn càng không có một chút sợ hãi, ngược lại, đây càng chứng tỏ cây huyết đằng trước mắt chưa mạnh tới trạng thái trưởng thành.
— QUẢNG CÁO —
“Nếu thật sự như những gì mình nghĩ, gốc huyết đằng này chỉ mới là thời kỳ ấu giai, chẳng phải nó chính là một dược liệu bổ dưỡng!”
Nhất Vô Niệm nhìn về phía gốc huyết đằng, trong ánh mắt lộ ra một tia hứng thú.
Huyết đằng có thể dùng làm dược liệu, cũng có thể trực tiếp phục dụng, nghe đồn một khi ăn nó sinh mệnh liền tăng trưởng vượt trội, khí huyết tăng vọt, thuộc tính mộc cũng có thể đột phá phẩm cấp cao hơn.
Cũng may gốc huyết đằng trước mắt chưa đủ thành thục, nếu không bản thân hắn mà rơi vào huyễn cảnh do nó tạo ra, chỉ sợ cũng phải phí không ít tâm tư hoặc có lẽ cũng không thể thoát được.
Bên này, Nhất Vô Niệm còn đang coi huyết đằng là vật trong túi, suy nghĩ làm sao khi bắt được nó liền sẽ phục dụng thế nào.
Nhưng cũng vì hắn nhìn chằm chằm vào huyết đằng mà khiến cho huyết đằng ở giữa hồ nước sinh ra một chút tâm tình xao động, huyết đằng cảm nhận được một tia không hảo ý đến từ đối phương.
“Ồ, tên tu sĩ này nhận ra được ta, không thể nào?”
Bên trong gốc cây huyết đằng có một đoàn sinh mệnh màu xanh du đãng hội tụ tại một chỗ, tại nơi đó truyền ra một âm thanh ngai ngái, giống như trẻ con mới tập tành nói chuyện.
“Hừm, tu sĩ này ta đã thăm dò qua, chỉ là một kim Đan kỳ không đáng nhắc tới, làm sao có thể phát hiện ra được lai lịch ta.
Việc này chắc là trùng hợp đi, bất quá hắn nhìn chằm chằm ta làm gì? Không phải định hắn có ý định làm thịt tiểu gia ta chứ?”
Huyết đằng nghĩ tới việc này trong lòng đột nhiên có chút không vui, tên tu sĩ nhân tộc này thật to gan, lại dám có ý nghĩ coi tiểu gia ta làm đồ ăn.
Thật không thể tha thứ được.
— QUẢNG CÁO —
Hiển nhiên gốc huyết đằng này còn vượt xa cả suy nghĩ của Nhất Vô Niệm, gốc huyết đằng này căn bản đã mở ra linh trí, mặc dù có vẻ giống như mới thức tỉnh không lâu trải nghiệm có vẻ không đầy đủ, khá giống như hài tử tập tành trở thành người