Hai đại thế lực liên minh với nhau cử ra những đệ tử ưu tú của mình, sau đó lựa chọn một vài địa điểm của ma đạo làm nơi lịch luyện.
Lần này chính là như vậy, đương nhiên không phải chỉ có nhóm bọn họ, cũng có rất nhiều nhóm khác và tất nhiên đều có mặt cả 5 ngũ đại tông môn.
Bất quá những chuyện này đều không có liên quan tới Nhất Vô Niệm, đặc biệt khi hắn đã ngự pháp bảo rời đi khỏi phạm vi Vạn Ma Đảo.
…
“Hửm?”
Đột nhiên Lý Vân hơi kinh ngạc, hắn muốn thu hồi khỏa hạt giống gai đằng lúc trước bất quá qua một vài phút vẫn không thấy nó đáp lại, mối liên hệ giữa hắn và nó không biết từ lúc nào đã biến mất.
Sắc mặt của hắn không khỏi âm trầm, cẩn thận nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là người mà Nguyệt La ra tay lúc trước.
Khi đó, hắn cũng cảm thấy đối phương có chút vấn đề, bất quá nghĩ tới Nguyệt La lại đi quan tâm sống chết của đối phương khiến cho hắn có chút không vui.
Cho dù đối phương không liên can tới Nguyệt La, nhưng khiến cho Nguyệt La chú ý tới hắn liền không thích bởi vậy mới lên tiếng nói muốn ra tay.
Bây giờ xem ra đối phương không những có vấn đề mà vấn đề còn rất lớn.
Lý Vân quyết định không truy cứu thêm nữa, dù sao chuyện này liên quan tới mặt mũi bản thân, nhất là trước mặt của Nguyệt La hắn làm sao có thể để những chuyện này phơi bày.
Nhưng hắn là ai cơ chứ?
Hắn nhất định sẽ không tha cho đối phương.
…
“Ai biết tên tiểu tử kia đâu không?”
Một đám ma tu bỏ chạy tán loạn, đột nhiên một tên cầm đầu trong đó lên tiếng hỏi.
“Cơ thủ lĩnh, ngươi muốn nói tới ai?”
Một tên không rõ y nói ai, tò mò hỏi ngược lại một câu.
“Ngu xuẩn, đương nhiên là tên tiểu tử mà chúng ta nhảy ra cứu giúp.”
Vừa nói, y vừa quan sát bốn phía, xác định không có bóng dáng đối phương đâu trong lòng bỗng tuôn ra một cỗ tức giận.
Đám bọn hắn dùng sinh mạng đứng ra cứu giúp đối phương, thế mà đối phương lại bỏ chạy, đây quả thật là con mịa nó vô sỉ!
….
Nhất Vô Niệm không biết rằng bản thân hắn đang bị một đám người ghi hận, đương nhiên cho dù hắn có biết, cũng chỉ cười cho qua.
Nói sao nhỉ, đây chỉ là hình dáng hắn huyễn hóa ra căn bản không phải là hắn, hận hắn, chán ghét hắn cũng vô dụng.
Lúc này đây, hắn đang nằm trên hồ lô nhìn ngắm bầu trời, vụ nổ bạo tạc kia cũng để hắn nghe thấy, trong lòng cũng đã có suy đoán.
Nghĩ tới điều gì, hắn khẽ giơ tay trái lên chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một chiếc nhẫn trữ vật màu đen, trên mặt còn khắc một hình đầu lâu đáng sợ.
Thần thức quét vào lập tức bị cấm chế ngăn lại, Nhất Vô Niệm ngồi dậy bắt đầu nghiêm túc phá giải cấm chế bên trong nhẫn trữ vật.
Nửa ngày sau, hắn cuối cùng hắn cũng phá giải xong, thần thức quét vào bên trong lập tức đập vào mắt hắn chính là vô số linh thạch.
Trong đây hắn đếm sơ sơ cũng phải có mấy chục vạn linh thạch trung phẩm.
Nhìn ngó thêm một chút hắn liền mất hứng thú.
Quả nhiên là ma tu, bên trong ngoại trừ linh thạch ra cơ bản toàn là những bí pháp, công pháp ác độc, luyện công cần máu huyết hoặc những món pháp bảo tà đạo.
Lắc đầu, hắn khẽ nói với con rùa:
“Ngươi cũng thấy đấy, bên trong ngoại trừ linh thạch là có ích ra còn lại hầu như toàn là những thứ vô nghĩa.”
Con rùa vô cùng chướng mắt, nó gật đầu đáp:
“Chúng ta mỗi người một nửa số linh thạch, về phần những đồ vật bên trong ngươi thích làm gì thì làm.”
Nhất Vô Niệm đưa một nửa số linh thạch vào một chiếc túi linh thạch, sau đó đưa cho con rùa, về phần những đồ vật bên trong hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Một người hai yêu cứ thế tiếp tục lên đường, ngay ngày thứ hai hệ thống đột nhiên lên tiếng:
【Hệ thống năng lượng đã đạt tới ngưỡng cửa, bắt đầu kích hoạt chức năng nâng cấp】
Sau lời đó, hệ thống liền im bặt.
Nhất Vô Niệm kinh ngạc, hắn lập tức mặc niệm trong lòng kêu gọi hệ thống bất quá để hắn ngạc nhiên chính là, hệ thống không đáp lại.
Hắn liền cho ra kết luận, hệ thống nâng cấp có lẽ cũng giống như hắn đột phá cảnh giới, cũng cần phải bế quan.
Nhưng mà hệ thống biến mất cũng không khiến hắn cảm thấy quá bị động, hiện tại quả thật hắn chưa cần dùng tới hệ