Nhất Vô Niệm cảm thấy thật bi ai, vừa vui mừng xong ai ngờ lại cầm phải củ khoai nóng.
Nóng thế này thì ai dám ăn.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy hệ thống đơn thuần đang trêu đùa hắn.
Lật ra đọc lại một lượt nữa, cảm thấy bộ này tu luyện cũng quá thích hợp với hắn, rõ ràng chỉ cần đột phá tầng công pháp liền đột phá cảnh giới.
Phi phi!
Hắn vừa mới nghĩ gì đó, không ngờ lại có suy nghĩ vậy!
Bản thân còn chưa nối tơ duyên kết đạo lữ làm sao có suy nghĩ thế được, không không ngay cả có rồi cũng không thể.
Càng nghĩ càng bực mình, không biết tên nào mất nết như vậy lại sáng tạo ra công pháp khó lường như thế này.
“Hệ thống, ngươi có thu mua lại công pháp này không? Ta bán rẻ cho ngươi.” Nhất Vô Niệm chán nản đối với hệ thống nói.
【Túc chủ ngươi nghĩ nhiều rồi】
Nhất Vô Niệm bó tay rồi, ánh mắt chán nản liền dừng tại ô công pháp mới.
【Chân Linh Ngự Kiếm Quyết(0/5000): Địa giai thượng phẩm công pháp, học tập liền có thể giúp tu sĩ nắm giữ độ thuần thục ngự kiếm nhanh, phụ trợ các bộ kiếm pháp hay kiếm chiêu tặng thêm sát thương.】
Không có bao nhiêu khác biệt so với lão già kia từng nói.
Không ngờ bộ công pháp này lại là một môn Địa giai thượng phẩm, không bất ngờ với là lạ.
Tự dưng kiếm hời một môn công pháp chất lượng đúng là giúp tâm trạng hắn vui trở lại.
Không ở đây lâu thêm nữa Nhất Vô Niệm trực tiếp rời khỏi nơi đây, sau mấy ngày trời thì rốt cuộc hắn cũng có thể trở về Huyền Đan Tông.
Mất một giờ ngồi trên Phong Linh Cầm trở lại tông môn, sau khi xác nhận thân phận ở bên ngoài cửa tông môn thì Nhất Vô Niệm đi vào bên trong tông môn.
Hắn trực tiếp đi tới chỗ của Ngự Thú Đường, vừa mới đi vào cửa liền thấy chỗ chưởng quầy có thân ảnh quen thuộc.
Nghê Linh Nghi buồn chán ngồi ở chỗ chưởng quầy, đăng ký cho mấy đệ tử trả linh thú bận rộn cả một ngày trời cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Đang vu vơ thì có một thân ảnh chiếu xuống mặt bàn cùng với âm thanh nam tính.
“Sư tỷ, ta đến trả linh thú!”
Nhất Vô Niệm nhẹ nhàng đi tới chỗ của Nghê Linh Nhi nói, vừa nói xong liền thấy sắc mặt nàng trầm xuống nhưng rất nhanh liền mỉm cười.
“Ô, là Vô Niệm sư đệ.
Hôm nay mới là ngày thứ hai ngươi về cũng sớm đi?” Nghê Linh Nghi vốn ban đầu nghe được âm thanh làm phiền có chút xúc động muốn đánh người, nhưng ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện ra người quen lập tức vui vẻ hắn.
“Sư đệ xong việc sớm cho nên cũng không có nán lại” Dừng lại một chút hắn nhìn Nghê Linh Nhi hỏi, “Ta trông sư tỷ rất mệt mỏi?”
Bị hắn hỏi vậy Nghê Linh Nhi hơi ngớ người sau đó xua tay nói: “Hả? Nào có, nào có.
Chẳng là mấy hôm nay số lượng đệ tử trở về tông môn hơi nhiều, việc chăm sóc linh thú cũng có chút vất vả, cũng không có gì.”
Nói nhảm mấy câu Nghê Linh Nhi nhìn Nhất Vô Niệm nói: “Sư đệ cũng nên trở về chào hỏi trưởng bối một chút đi thôi, khi nào rảnh có thể qua đây thăm sư tỷ một hồi.”
“Vậy sư đệ đi trước!” Nói xong Nhất Vô Niệm quay người cất bước rời khỏi Ngự Thú Đường.
Một đường chạy về Trấn U Minh, về tới nơi hắn trực tiếp đi tới động phủ tu luyện của sư tôn.
Nhất Vô Niệm đứng trước cửa động phủ chắp tay hơi cúi người nói: “Sư tôn, đệ tử đã trở về.”
Từ bên trong động phủ truyền ra một âm thanh trầm thấp: “Niệm nhi đã về rồi đó sao.
Vào đây rồi nói chuyện, ta cũng có chuyện muốn nói với con.”
Nghe sư tôn nói vậy thì Nhất Vô Niệm đi vào bên trong động phủ, đi vào thì thấy sư tôn đang ngồi trước bàn đá, trên tay còn cầm một chén trà.
Nhìn chén trà bốc lên làn khói trắng thì hắn liền biết trà mới được pha.
Đi đến trước mặt của Lăng Không, hắn chắp tay thỉnh lễ.
“Được rồi, lần sau không cần phải nghi lễ rườm rà như vậy.
Sư đồ chúng ta có hai người thôi cũng không cần phải quá câu lệ.”
Lăng Không quan sát một hồi Nhất Vô Niệm rồi nói chuyện.
“Vâng, sư tôn.” Nhất Vô Niệm đáp lại.
“Ngồi đi!” Lăng Không bảo hắn ngồi, sau đó rót một chén trà đưa cho hắn.
Nhìn tên đệ tử duy nhất của mình Lăng Không rất hài lòng, đi một chuyến xa nhà coi bộ có phần cứng cỏi hơn thì phải.
Lăng Không vuốt râu trắng dài của mình nói: “Xem ra lần này đi ra ngoài có thu hoạch!”
“Dạ, đúng vậy thư sư tôn.” Nhất Vô Niệm hơi gật đầu đáp.
“Lời thừa thì sư tôn cũng không nói nhiều, ngươi chắc hẳn cũng tự biết cân nhắc.
Lần này sơ dĩ gọi ngươi vào đây là bởi vì sư tôn có điều muốn nói.” Đối với đệ tử này lão quả thật vẫn rất an tâm, thiên phú yếu một chút nhưng tâm cảnh thì lại rất tốt, đây mới là điều lão thưởng thức.
Nhất Vô Niệm an tĩnh ngồi một bên vừa thưởng