Sau khi thân ảnh của lão giả biến mất, Âu Thương Cơ lập tức trợn mắt một cái với tên La Lục, mất hứng nói: “Hừ, nhờ phúc của ngươi mà ta mất oan hai mươi viên linh thạch!”
“Ây da…” La Lục cũng buồn phiền không kém, bất quá rất nhanh hắn liền nói với Âu Thương Cơ, “Thôi được rồi, đây cũng có phải lần đầu tiên đâu, rồi mau mau kể lại chuyện lúc nãy đi.”
Âu Thương Cơ đứng dậy đi ra bên ngoài chẳng thèm nói với gã một câu.
Thấy huynh đệ của mình như vậy La Lục lập tức đuổi theo, một bên còn không ngừng nói: “Âu Thương Cơ, ngươi đứng lại cho ta.
Ngươi còn chưa nói…”
Nhìn thân ảnh hai người này dần dần khuất bóng đôi mi của Nhất Vô Niệm hơi chớp chớp, trong lòng không khỏi nhớ đến những lời mà thiếu niên Âu Thương Cơ nói.
“Ma đạo gian tế à?”
Nếu nơi khác có ma đạo xâm nhập vào, vậy thì bên trong Huyền Đan Tông cũng chưa chắc không tồn tại.
Thế nhưng mà, nếu thật sự có, vậy thì sư tôn đã sớm thông báo cho hắn rồi.
Thôi được rồi không nghĩ tới chuyện này nữa, dù có ma đạo thật sự thẩm thấu đi vào cũng chưa chắc bản thân đã đụng phải.
Nơi này dù sao vẫn là Huyền Đan Tông, ma đạo dù có cũng không dám lộng hành.
Các cao tầng tông môn cũng không phải để trưng, chỉ sợ hiện tại bọn đã bắt đầu tra xét rồi.
Nhất Vô Niệm đứng dậy rời khỏi Thủy Tiên Cốc, rất nhanh hắn liền đi ra khỏi nơi đây.
Trên đường đi qua đệ bát phong, không ngờ gặp phải người quen.
“Ồ, kia chẳng phải là… sư thúc tiện nghi sao?”
Dương Cơ Nguyệt đang buồn chán ngồi trên tảng đá thì phát hiện một đạo thân ảnh, lấy tu vi của nàng thì nhanh chóng nhận ra đó là ai.
Nàng vội vàng hướng qua phía của Nhất Vô Niệm hô: “Vô Niệm sư thúc!”
Đang tập trung suy nghĩ tới vấn đề ma đạo gian tế chợt bên tai truyền đến tiếng gọi, Nhất Vô Niệm hơi nghi hoặc nhìn qua hướng âm thanh.
Vừa ngước qua thì trong lòng hắn thầm kêu không ổn, phía bên trái hướng hắn đang đi có một thiếu nữ mặc váy xanh đang ngồi trên tảng đá vách núi, nàng lúc này còn đang vẫy tay với hắn.
Gặp người quen hắn cũng không thể không nể mặt được, huống chi cô nàng này bối cảnh cũng rất sâu.
Hắn đúng là không muốn giao lưu quá nhiều, để tránh gặp phải nhiều rắc rối.
Hơn nữa, hắn vẫn luôn điệu thấp, đa số đệ tử trong tông môn đều không biết thân phận của hắn.
Các đệ tử gặp phải hắn cũng chỉ coi hắn giống như bọn họ.
Hắn hiểu một cái đạo lý, bên người có một thiếu nữ xinh đẹp chắc chắn sẽ bị đám người chăm chú nhìn ngó.
Mà như thế lại dễ gây hiểu lầm, hắn không cần hỏi cũng biết cô nàng này rất được hoan nghênh tại Huyền Đan Tông.
Hắn không phải loại chưa trải qua việc đời, trên con đường liên quan tới tu hành hắn đúng là không hiểu nhiều.
Chứ nói về giao tiếp đối xử nhân sinh hắn chưa phải chưa trải qua bao giờ, một đứa cô nhi như hắn từ nhỏ lưu lạc thiên nhai, bốn bể là nhà thì có chuyện gì chưa từng thấy.
Chính bởi vì hắn hiểu, cho nên mới tự đặt ra nguyên tắc cho bản thân.
Mỹ nữ đúng là không ai không thích, bất quá đó cũng là con dao hai lưỡi.
Trước mắt hắn vẫn cần điệu thấp tu hành, chờ tới khi… đến lúc đó lại hay.
“Hừm… Hóa ra là Cơ Nguyệt sư điệt.” Dù sao đối phương cũng đã chào hỏi, hắn đương nhiên phải đáp lễ.
Đúng thế, ai bảo hắn là người lễ phép đâu.
“Sư thúc, ngươi có rảnh không?” Chào hỏi xong, đột nhiên Dương Cơ Nguyệt lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Nghe được lời nàng hỏi, ánh mắt của Nhất Vô Niệm lập tức đề phòng.
Dương Cơ Nguyệt mỉm cười nói: “Thật ra cũng không có gì, chẳng qua muốn mời sư thúc đi cùng một chuyến ra ngoài Huyền Đan Tông.”
“Không, không! Sư thúc ngươi có việc bận rồi, hẹn khi khác đi.” Ánh mắt Nhất Vô Niệm lập tức căng thẳng, đến rồi, đến rồi.
Ta biết ngay là tiểu nha đầu này không có ý gì tốt mà.
Hiện tại, hắn chỉ cần nghe được câu, ‘đi ra khỏi tông môn’ lập tức liền không vui rồi.
Bất quá, từ chối thì từ chối nhưng vẫn phải cho nàng ta một chút mặt mũi, dù sao cũng là cháu gái của Dương Thanh sư thúc.
Hắn lập tức bày ra bộ dáng giống như trưởng bối nói: “Ngươi không biết hiện tại bên ngoài