Một hồi đắn suy nghĩ, cuối cùng Nhất Vô Niệm bất đắc dĩ bồi Dương Cơ Nguyệt đi ra khỏi tông môn.
Rất nhanh hai người xuất hiện tại bên ngoài cửa chính sơn môn.
Nhất Vô Niệm không nhịn được hỏi một câu:
“Khụ… ừm, phải rồi.
Chúng ta đi đến đó bằng cách nào?”
Dương Cơ Nguyệt “A” một tiếng, sau đó hiểu ý của hắn, nàng khẽ cười trả lời vấn đề này.
“Sư thúc đừng lo, về vấn đề phương tiện di chuyển Cơ Nguyệt đã có chuẩn bị rồi.”
Nói xong nàng vung tay một cái, một chiếc phi thuyền xuất hiện trong vay của Dương Cơ Nguyệt, sau một vài thủ pháp kích thước của phi thuyền chợt biến to hơn.
Nhất Vô Niệm ngẩn đầu lên không trung nhìn chăm chú qua chiếc phi thuyền, trong lòng thầm đánh giá.
“Đây chính là pháp bảo phi hành trong điển tịch nhắc tới, không biết tốc độ sẽ thế nào?”
Dương Cơ Nguyệt thu hồi hai tay nhìn qua hắn đắc ý nói: “Sư thúc, người thấy thế nào? Rất ổn phải không?”
“Tạm được đi!” Hắn chưa từng được ngồi trên pháp bảo phi hành bao giờ, nhưng không có nghĩa hắn không hiểu.
Đối với sự khoe khoang trắng trợn của Dương Cơ Nguyệt trong lòng hắn cũng có cảm thấy điều gì không ổn.
“Vậy chúng ta đi thôi sư thúc!” Nàng đặt tay lên vai của Nhất Vô Niệm, chớp mắt một cái hai người liền xuất hiện ở bên trên pháp bảo phi hành.
Dương Cơ Nguyệt rất tự giác điều khiển pháp bảo phi hành rời đi, còn Nhất Vô Niệm một bên âm thầm quan sát cảnh vật bên trên phi thuyền.
Phi thuyền cũng không quá lớn, theo như hắn tính toán chiều dài của nó cũng chỉ tầm hơn ba mươi mét một chút, bề rộng khoảng mười mét.
Ở giữa phi thuyền đặt một cái lầu các nhỏ, hắn bây giờ đang ngồi trên tầng cao nhất của lầu các, tự tay pha một chén trà nhỏ thưởng thức phong cảnh.
Một lúc sau, Dương Cơ Nguyệt cũng đi vào.
Nàng không chút câu nệ nào ngồi xuống đối diện Nhất Vô Niệm, hơn nữa còn chủ động rót cho mình một chén trà.
Mới đưa lên miệng nhấp một cái liền buông chén trà xuống bàn, hai tay chống cằm nhìn qua Nhất Vô Niệm.
Hai người cứ thế im lặng, một người nhìn người kia, người còn lại nhìn phong cảnh cảm giác như bức tranh này không có sự liên kết hài hòa.
Thời gian qua một lúc, cuối cùng Nhất Vô Niệm cũng chịu thua.
Hắn tâm tính không đến nỗi nào nhưng bị một thiếu nữ nhìn chằm chằm liền có chút lúng túng, mặc dù Dương Cơ Nguyệt trên danh nghĩa là sư điệt của hắn.
Thế nhưng mà… hai người bọn họ cũng không thân thiết lắm, ít nhất lần đầu tiên gặp mặt còn xảy ra chút hiểu lầm.
Bất quá, đó cũng là chuyện quá khứ rồi.
Hiện tại, hắn vẫn muốn giữ gìn một mối quan hệ bình ổn với cô nàng này, dù sao vẫn tốt hơn bị nữ nhân ghi thù.
“Khụ khụ… chúng ta sẽ đi đến đâu?” Nhất Vô Niệm quay đầu lại nhìn qua Dương Cơ Nguyệt hỏi.
“Chuyện là này, đệ tử trước đó có đăng dán một nhiệm vụ, vài ngày trước Trần gia có gửi tin đến báo đã tìm được thứ đệ tử cần.
Bất quá, Trần gia bên đó có nói muốn đệ tử tông môn chúng ta qua đó giúp một chuyện, đồ vật kia cũng coi như thù lao.
Về tình về lý thì Cơ Nguyệt đều có lý do đi qua một chuyến.”
Dương Cơ Nguyệt cũng không có che giấu, nàng giải thích cặn kẽ tình hình chuyện này.
“Như vậy sao?” Trong lòng của Nhất Vô Niệm cứ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng nhìn thấy tâm tình vui vẻ của Dương Cơ Nguyệt thì cũng không định nói nhiều.
Đương nhiên nếu như Trần gia này có chút gì đó không đúng, hắn liền sẽ thông tri cho cao thủ tông môn đến tiếp viện.
Dù vậy vẫn phải hỏi rõ một chút tình hình của Trần gia.
“Trần gia là một đại gia tộc sao?” Nhất Vô Niệm tò mò hỏi.
Dương Cơ Nguyệt khẽ cười lắc đầu nói: “Trần gia chỉ là một tiểu gia tộc không đáng nhắc tới.
Sư thúc, người đừng lo.
Ta trước khi quyết định đi đến đây đã điều tra kỹ càng một lượt gia tộc này, kể cả nguyên nhân bọn họ muốn tông môn trợ giúp là gì.
Việc này cũng không có gì khó nói cả, nghe nói bọn họ cùng hai gia tộc khác cùng phát hiện ra một mỏ linh thạch nhỏ, ta đoán bọn họ muốn tông môn đến chẳng qua muốn mượn danh vọng của tông môn để ép hai gia tộc kia một lượt mà thôi.”
Nghe vậy thì Nhất Vô Niệm cũng an tâm, xem ra hắn quá đa nghi rồi.
Mà thông qua việc này thì hắn cũng nhận ra một chuyện, cô nàng này cũng không phải quá ngây thơ.
Hai ngươi ngừng lại cuộc đối