Trần Khương nháy mắt mới Trần Cửu một cái, hiểu ý đại ca muốn gì Trần Cửu vội vàng đứng ra giới thiệu tình hình bên trong mỏ.
“Hai vị đại nhân mới đến chắc không hiểu rõ tình hình bên trong mỏ.
Hầm mỏ chỗ chúng ta đang đào là nơi có mật độ linh thạch thấp nhất, về phần nguyên nhân chắc hai vị cũng đã rõ ràng.
Gia tộc cũng dự đoán, nếu khai thác hết phạm vi trong đây cũng thỉ thu hoạch được từ 3 đến 5 vạn linh thạch hạ phẩm.”
Nhất Vô Niệm cùng Dương Cơ Nguyệt trao đổi một cái ánh mắt với nhau, cũng không ai nói gì cả tiếp tục nghe Trần Cửu giới thiệu tiếp.
“Nếu chỉ như vậy thì không đến nỗi, nhưng ai mà biết được bên dưới hầm mỏ chỗ này có một con Yêu Lang nhất giai đỉnh phong.
Mặc dù đệ tử gia tộc đã nhanh chóng thông tri nhưng khi đám người chúng ta tới nơi, thì đã không còn một ai sống sót.”
Nói tới lời này cả ba người bọn họ đều thở dài, âm thanh tràn ngập sự không cam lòng.
Đối với việc này Nhất Vô Niệm cũng chỉ im lặng vuốt vuốt sống mũi mà thôi, mỗi nhà mỗi cảnh ai cũng có nỗi lo của mình.
Điều này hắn đã tự giác ngộ từ khi còn nhỏ.
Thương xót?
Đồng cảm?
Hay phẫn nộ?
Không không… Mọi kết quả xảy ra đều có nguyên nhân của nó cả, hắn có thể trở thành đệ tử Huyền Đan Tông là bởi vì hắn có linh căn, hắn dành cả ba năm để quét rác đó là do thiên phú hắn kém.
Hắn thay đổi vận mệnh bởi vì hệ thống xuất hiện.
Hắn điệu thấp không phải do hắn sợ chết hay sao!
Vậy Trần gia thì sao?
Đệ tử họ bị Yêu Lang tàn sát còn không phải do đệ tử quá yếu.
Gia tộc bị đối thủ cạnh tranh liên minh chèn ép, còn không phải do không có thực lực chống trả.
Chung quy lại không phải là do không có thực lực sao!
Thế giới này là như vậy đó, thịnh vượng của kẻ này dưới chân nấp đầy xương cốt của kẻ khác.
Nhất Vô Niệm hiểu rõ thực lực quan trọng như thế nào trong thế giới sinh tồn này, đôi khi hắn cũng muốn giống như phàm nhân, có thể hưởng thụ nhân sinh.
Bất quá, làm phàm nhân thì mãi mãi chỉ là phàm nhân mà thôi.
Trở thành tu chân giả, không phải để bản thân cảm giác ưu việt hơn phàm nhân mà chỉ để chính mình nhận thức được một chuyện…
Đó là bản thân quá mức nhỏ bé giữa thiên địa.
Tu hành không có điểm cuối, điều này Nhất Vô Niệm vô cùng đồng ý.
Theo như lời sư tôn nói, tu luyện đến cực hạn của đại lục thì sẽ vũ hóa phi thăng lên tiên giới.
Vậy điểm cuối tu hành có không?
Hắn cũng cho rằng là không!
Điểm cuối cua tu hành là khi tâm mệt, tâm không mệt tu hành mãi mãi không có điểm cuối…
Đây là những gì Nhất Vô Niệm cảm ngộ, hắn không biết đúng hay sai… nhưng con đường này hắn phải tự mình trải nghiệm.
…
“Sư thúc, sư thúc… ngươi làm sao vậy? Tự dưng đứng đơ ra đó.”
Dương Cơ Nguyệt đang ngó nghiêng bỗng phát hiện cả người của Nhất Vô Niệm bất ổn, lập tức truyền âm cố gắng thanh tỉnh hắn.
“A…” Nhất Vô Niệm từ bên trong dòng suy nghĩ bị ai đó kéo ra, sau khi tỉnh táo lại thì phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi.
Hít một hơi thật sâu Nhất Vô Niệm cười với Dương Cơ Nguyệt cái rồi nói: “Ta không sao, vừa rồi có chút suy nghĩ nên nhất thời thất thần mà thôi.”
“Ồ, Vô Niệm sư… sư huynh, chúng ta cần đi qua bên mỏ khai thác của hai gia tộc bên kia một chuyến, mau đi thôi.” Mặc dù cảm thấy trạng thái vừa rồi của sư thúc có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không có nghĩ nhiều, vô tư kéo tay của hắn rời đi.
Ba người phía sau có chút cảm thấy không thích hợp lắm, thế nhưng không phát hiện ra điểm nào bất thường, cuối cùng cũng bỏ qua một bên.
Trước khi hai người rời đi, Trần Cửu bỗng nói: “Qua bên kia liệu có cần đệ đi cùng không?”
Trần Khương khoát tay lắc đầu đáp: “Không cần thiết, đệ ở lại trông coi mỏ linh thạch quan trọng hơn.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Cửu thì y tiếp tục nói: “Ngươi sợ cái gì, có hai vị đại nhân của Huyền Đan Tông bọn họ còn dám động thủ với chúng ta sao.
Ngươi cứ ở lại đây chờ tin tốt đi.”
Nói xong, Trần Khương cùng thê tử của mình là Tiêu Như Mộng rời khỏi mỏ khai thác linh thạch.
Chớp mắt một cái hai người họ liền đi lên bên trên miệng hầm mỏ, đưa ánh mắt thì đã thấy hai người Dương Cơ Nguyệt chờ sẵn rồi.
Trần Khương tiến đến phía trước hai người ngại ngùng nói: “Vừa rồi có chút chuyện chậm trễ mong hai vị đại nhân thứ tội.
Để ta