Sau khi giải quyết vấn đề hiểu lầm xong, bốn người tiếp tục lên đường đi tới hầm mỏ hai gia tộc còn lại.
Bọn vừa đi vào phạm vi của Hoàng gia lập tức có hơn chục đệ tử từ đâu phi thân ra bao vây bốn người lại, bất quá cũng không động thủ mà chỉ lên tiếng cảnh báo:
“Các ngươi là ai? Bất kể là ai cũng không được tự ý đi vào phạm vi hầm mỏ của Hoàng gia khi chưa được sự cho phép.
Chúng ta nhắc lại, không được tiến lên nữa bằng không…”
Một tên đệ tử mặc y phục màu vàng lời nói chưa hết thì đã bị Dương Cơ Nguyệt cướp lời, “ Bằng không thì sao? Các ngươi định làm gì bản tiểu thư.”
Trần Khương ho một tiếng “khụ”, rồi nhìn qua mấy tên đệ tử kia lạnh giọng nói: “Gọi quản sự các ngươi ra đây.
Ta, Trần Khương gia chủ Trần gia muốn gặp, chắc không phải đến ta các ngươi cũng không nhận ra chứ?”
“Chúng ta không dám! Trần gia chủ chờ một chút, ta lập tức đi thông báo cho quản sự.” Một tên đệ tử trong đó vội vàng bày tỏ với Trần Khương, sau đó nhanh chân chạy đi vào bên trong thông tri cho quản sự.
Dương Cơ Nguyệt rất bất mãn với đám người Hoàng gia này, bên cạnh nàng, Nhất Vô Niệm trông thấy biểu tình của nàng không khỏi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, “Hết đợt này chắc chắn đi qua đệ bát phong phải đi đường vòng thôi, đi cùng cô nàng này sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Bất quá ai bảo cô nàng này là tiểu tôn nữ của Dương sư bá, nếu đã đi cùng thì hắn cũng không thể bỏ mặc được.
Nhất Vô Niệm đưa mắt nhìn qua đám đệ tử đang bao vây cảnh giác nhìn bọn họ, trong lòng âm thầm đánh giá thực lực gia tộc này.
Không biết trước đó Trần gia thế nào, hiện tại hắn mới chỉ nhìn qua đám đệ tử canh phòng ở đây đã cảm thấy thế hệ trẻ Trần gia coi như bỏ.
Đám đệ tử của Hoàng gia tất cả đều đã là Luyện Khí tầng 7 trở lên, khác xa hoàn toàn với đám Luyện Khí tầng 4 của Trần gia bên trong hầm mỏ.
Chẳng trách bọn họ lại bị ép đến không thở được, bất quá có Dương Cơ Nguyệt đứng ra bảo đảm cho Trần gia, vấn đề bên hầm mỏ hẳn là không có vấn đề.
Không để mấy người họ đợi lâu, chỉ một phút sau liền một vị nam tử trung niên đi ra, hắn đi đến trước mặt của bốn người.
Đầu tiên hơi quan sát qua hai người Dương Cơ Nguyệt cùng Nhất Vô Niệm, trong ánh mắt hiện ra một chút nghi hoặc, sau đó mới đưa ánh mắt qua phía Trần khương mỉm cười khách sáo nói:
— QUẢNG CÁO —
“Đúng là rồng đến nhà tôm… Không biết điều gì đã đưa Trần gia chủ đến bên đây vậy?”
Nói xong, hắn còn dùng ánh mắt nhìn qua hai người Nhất Vô Niệm lần nữa, còn cố tình hỏi: “Hơn nữa còn mang theo hai vị đệ tử xa lạ đến đây…”
Trần Khương không có vòng vo vấn đề, hắn trực tiếp giới nói cho nam tử trung niên lai lịch của hai người này, “Hai vị này chính là đệ tử của Huyền Đan Tông đến nơi đây khảo sát tình hình, Hoàng Thiên ngươi còn không mau ra mắt.”
“Cái gì?” Nam tử giật mình kinh ngạc, hắn nhìn qua hai người được Trần Khương nói là đệ tử Huyền Đan Tông cảm thấy có chút nghi hoặc.
Bất quá sắc mặt không biểu hiện ra điều gì bất thường, rất quy củ hành lễ với hai người Nhất Vô Niệm.
Dương Cơ Nguyệt đối với Hoàng gia có chút bất mãn, thế nhưng cũng không có biểu hiện quá rõ ra bên ngoài.
Nàng lạnh giọng hỏi nam tử trung niên:
“Ngươi chính là quản sự nơi đây?”
“Đúng vậy thưa đại nhân, ta là Hoàng Thiên, quản sự phụ trách hầm mỏ nơi đây.
Không biết hai vị đại nhân ghé qua, cho nên chưa chuẩn bị tiếp đón chu đáo, mong hai vị không để trong lòng.” Vẻ mặt Hoàng Thiên rất tự nhiên, dường như không có vì hai người bọn họ đến bất ngờ mà bối rối.
Dương Cơ Nguyệt mặc dù có chút xốc nổi, thế nhưng dù sao cũng là đệ tử tinh anh của Huyền Đan Tông, từ nhỏ đã được phụ thân tự tay chỉ điểm cũng không phải loại người không biết suy nghĩ.
Sau một vài lần bị Nhất Vô Niệm trừng mắt liền thu liễm lại rất nhiều, nàng nhìn tên Hoàng Thiên này không giống như giả vờ trấn định.
Đều là người trưởng thành, y chắc chắn cũng nhận ra nguyên nhân bọn họ tới đây,