Nghe được âm thanh truyền âm của Nhất Vô Niệm theo bản năng Dương Cơ Nguyệt liền khựng lại, bất quá sau đó chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Nhất Vô Niệm bên cạnh, muốn thông qua ánh mắt của mình truyền đạt ý tứ.
Bất quá nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của Nhất Vô Niệm thì đành phải truyền âm:
“Sư thúc, hắn là đệ tử của Thái Cực Tông thì sao?”
Nhất Vô Niệm nhìn vẻ mặt không hiểu của nàng thì có chút á khẩu, chẳng lẽ nói đối phương lai lịch không nhỏ ngươi đừng có quậy phá làm mọi chuyện rối tung.
Bất quá suy nghĩ tính cách của cô nàng này làm quá cứng rất dễ phản tác dụng, điều này cũng là vấn đề hắn rất đau đầu.
Hiện tại, hại người bọn họ đều ở bên ngoài tông môn, mỗi một hành động của nàng đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cả hắn.
Thế nên Nhất Vô Niệm cũng rất chú ý tới nàng, chỉ sợ nàng lại làm ra hành động thiêu thân gì thôi.
Bất quá trong lòng hắn cũng có chút khó chịu tên nam tử phía trước, ngươi không có việc gì nhìn chằm chằm người ta làm gì.
Để cô nàng này nổi giận có khi hắn cũng không kiểm soát được, mà đây là điều hắn không muốn xảy ra nhất.
Vì thế ánh mắt của hắn nhìn qua nam tử này cũng mang theo một tia cảm xúc chướng mắt.
Nam tử dường như cũng rất mẫn cảm, đối với một chút xíu cảm xúc của Nhất Vô Niệm đều bị y nắm bắt được.
Vốn y còn rất khó chịu khi hắn cùng Dương Cơ Nguyệt liếc mắt đưa tình, bây giờ còn cảm thấy có chút địch ý với y càng làm cho y nổi nóng.
Y cho rằng hai người này có thể là đạo lữ, có thể thấy y tướng mạo vô song, khí chất ngời ngợi sợ nữ tử kia phải lòng y.
Thật sự ưu tú quá cũng không tốt.
Rất dễ bị người khác ghen ghét.
Mấy người trong phòng bầu không khí rất vi diệu, đối với hành động lắc đầu cùng với những cử chỉ kỳ lạ của nam tử.
Đặc biệt là Dương Cơ Nguyệt, nàng cảm thấy tên này dường như có vấn đề về thần kinh, nghĩ lại bản thân lúc này có chấp nhặt với người này thật đúng là hạ thấp bản thân mà.
Nam tử sau một hồi tự sướng xong, mới nhớ ra ở đây có người vội vàng điều chỉnh tâm tình, vẻ mặt lạnh nhạt không để ý mọi thứ xung quanh.
Thấy như vậy đám người có mặt trong phòng cũng chỉ biết im lặng để bớt xấu hổ, cũng may thân là chủ nhà Lâm Vô Hải nhanh chóng điều chỉnh bầu không khí thoải mái hơn.
“Để ta giới thiệu mọi người với nhau một chút!”
Lão đưa tay ra làm thủ thế chỉ vào nam tử đang ngồi ở bàn đá giới thiệu: “Đây là Nguyên công tử, đệ tử dòng chính của Nguyên thế gia, chưa hết ngài ấy còn là đệ tử nội môn của Thái Cực Tông.”
“Lâm lão gia nói quá lời rồi, Nguyên Diệc cũng chỉ là thiên phú hơn người một chút mà thôi.
Hiện tại vẫn kẹt ở cảnh giới Trúc Cơ tầng 5, mỗi khi nhìn thấy các sư huynh sư tỷ ta lại thấy hổ thẹn bản thân không chịu cố gắng.” Nguyên Diệc lập tức đứng dậy đi đến chỗ của Lâm Vô Hải vẻ mặt khiên nhường nói chuyện.
Lâm Vô Hải làm người bao nhiêu năm rồi sao không biết y nhìn trúng Dương Cơ Nguyệt, muốn tranh thủ thể hiện sự ưu tú của mình, lão dù sao cùng từng có một thời niên thiếu trẻ tuổi ngông cuồng.
Lập tức tranh thủ nịnh nọt đối phương:
“Ây da, Nguyên công tử quá khiêm nhường rồi.
Lão phu lịch duyệt vô số thiên kiêu trẻ tuổi của đại thế lực, bất quá để ta khâm phục chỉ có Nguyên công tử.
Tiền đồ bất khả hạn lượng!”
“Đừng đừng… Lâm lão gia ngài đánh giá ta quá cao rồi.” Nguyên Diệc miệng thì khiêm tốn, thực tế hành động có chút đắc ý trên khóe mắt liền bán đứng y.
Đối với sự việc diễn ra trước mắt hắn cùng Dương Cơ Nguyệt hai mặt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của cả hai đều hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Trong lòng Nhất Vô Niệm cảm thấy hai người này cũng quá giả dối đi, tăng bốc thế này không thấy xấu hổ ư? Hắn xấu hổ thay cho hai người này, bất quá suy nghĩ thì cảm thấy cũng không có ai nói ra vậy thì người xấu hổ ngược lại chính là bọn họ.
Hắn cảm thấy bản thân đang xem hai con khỉ đang chọc cười thì đúng hơn.
Bất quá hắn cũng hơi bất